Mọi người xung quanh kéo Lưu Tiểu Linh ra khỏi Lưu Y Tuyết. Nhưng cô ta dai như đỉa, mặc kệ có bị kéo lên kéo xuống thì vẫn bám chặt lấy cổ của Lưu Y Tuyết, tay bóp càng lúc càng chặt.
Bỗng cánh cửa phòng bật ra, một loạt cảnh sát bước vào khống chế Lưu Tiểu Linh.
"Cô Lưu Tiểu Linh, cô bị bắt vị tội tham ô và cố ý giết người không thành. Cô có quyền mời luật sư và giữ im lặng. Bất cứ điều gì cô nói cũng sẽ được dùng để chống lại cô trước tòa." Một người cảnh sát giơ lệnh bắt giữ ra, đồng thời còng tay Lưu Tiểu Linh lại.
"Không... Không! Thả tôi ra, tôi không làm gì hết!" Lưu Tiểu Linh gào thét lên, cô ả vùng vẫy cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của cảnh sát. Chiếc còng số tám cứa vào da thịt cô ta, khiến cổ tay ứa máu.
Từ đằng sau, tiếng bước chân vang lên vội vã. Bóng hình một người phụ nữ nhanh chóng lao vào, đỡ Lưu Y Tuyết dậy.
"Có sao không?"
Lưu Y Tuyết bám vào bàn tay kia, đứng dậy dựa vào người cô, "Chưa chết."
Triệu Tuyết Nghi đưa tay lên cổ Lưu Y Tuyết, bóp nhẹ lắc lắc người cô: "Thế thì để tôi tiễn cậu đi luôn."
"Được rồi! Để đi xem em gái suýt giết tôi thế nào đã."
Sau khi lấy lời khai, Lưu Y Tuyết cùng Triệu Tuyết Nghi rời khỏi đồn cảnh sát. Cả hai dự tính sẽ tham dự tòa án xét xử của Lưu Tiểu Linh.
"Tiểu Nghi, hôm nay mệt quá."
"Hôm nay bị Lưu Tiểu Linh bóp cổ, có đau lắm không?"
"Không đau. Chỉ có một vết thương nho nhỏ trên cổ." Lưu Y Tuyết chỉ tay lên vết hằn đỏ ở cổ vì Lưu Y Tuyết giữ quá lâu.
Triệu Tuyết Nghi xót xa, sờ lên vết thương ở cổ. "Cổ trắng ngần vậy mà lại bị hằn vết đỏ ở đây. Tiếc quá tiếc quá."
"Tôi còn chưa lo cậu lo cái gì?"
"Cậu là cái đồ không biết chăm chút cho bản thân, vậy mà vẫn đẹp rạng ngời, đầu óc thông minh nhanh nhạy, đã thế còn là Khải thiếu phu nhân nữa. Thử hỏi xem có ai không ghen tị với cậu?"
Lưu Y Tuyết lắc đầu. "Không, còn trai gay thích chồng tôi nữa."
Triệu Tuyết Nghi bật cười, "À ừ, còn trai gay nữa." Nhưng rồi cô tỏ vẻ tiếc nuối, "Mà ngẫm lại thì đàn ông tốt như Khải tổng một là đã lấy vợ, hai là gay. Haiz, tiếc quá đi!"
Lưu Y Tuyết mỉm cười. "Thật ra còn một người đàn ông tốt mà chúng ta quen biết đấy."
Triệu Tuyết Nghi mắt sáng lên, "Ai?"
"Hôn phu của cậu."
Triệu Tuyết Nghi đơ người ra, một lúc sau mới định hình lại. "Hả!?"
Trên chiếc Lamborghini màu đỏ tươi, hai người phụ nữ với nhan sắc nổi bật phi trên con đường.
"Tiểu Nghi à, cậu cưa Tiểu Thoại nhanh nhanh hộ tôi, tôi muốn đi ăn cỗ."
Triệu Tuyết Nghi thở dài. "Cậu nghĩ tôi không muốn sao? Chỉ là anh ấy..." Giọng cô bỗng trở nên nghẹn ngào.
"Sao vậy? Anh ta làm gì cậu? Cứ nói đi, mình đòi lại công bằng cho cậu." Lưu Y Tuyết nắm lấy bàn tay của Triệu Tuyết Nghi.
Triệu Tuyết Nghi cười cười, chăm chăm nhìn vào con đường thẳng trước mặt. "Tiểu Tuyết, anh ấy thích cậu."
Lưu Y Tuyết khựng lại một chút, như bị lag, cô đơ ra. Một hồi sau mới phản ứng kịch liệt. "Cái gì cơ!?"
Triệu Tuyết Nghi giật mình, cô ôm ngực trái. "Tôi nghĩ Mặc Thoại thích cậu."
Lưu Y Tuyết bật ngay, "Tiểu Nghi, có phải cậu nhầm rồi không? Tiểu Thoại đối với mình cũng chỉ là anh em thôi, làm sao có thể..."
"Tiểu Tuyết."
Lưu Y Tuyết nhận ra rõ sự cười nhạo trong lời nói ấy. Cô im lặng, lắng nghe Triệu Tuyết Nghi.
"Mặc Thoại, anh ấy đối xử với cậu đặc biệt hơn đối với những người con gái khác."
"Nhìn thấy cậu bị thương, anh ấy lo đến tiều tụy. Thấy cậu tỉnh lại, gương mặt anh ấy tràn ngập vẻ hạnh phúc. Thấy cậu thân mật với Khải tổng, anh ấy tỏ vẻ khó chịu. Khi bị ép buộc phải liên hôn, anh ấy không ngại đối đầu với cả gia tộc để chống lại mối hôn sự ấy. Tất cả chỉ vì cậu."
"Tiểu Tuyết, có lẽ đối với cậu, Mặc Thoại chỉ là một người anh trai."
"Nhưng đối với anh ấy, cậu là một người không thể thiếu trong cuộc đời."
Lưu Y Tuyết ngây ra một lúc lâu. Khi chiếc Lamborghini phanh lại trước cửa Lưu thị, Lưu Y Tuyết cầm lấy tay Triệu Tuyết Nghi.
"Tiểu Nghi, cậu yên tâm. Nhất định tôi sẽ không để cậu buồn."
"Chuyện của Tiểu Thoại cứ để tôi. Cậu đừng canh cánh trong lòng."
Triệu Tuyết Nghi nhíu mày. "Tại sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy? Tôi là một tiểu thư đanh đá, danh xấu của tôi vang khắp giới thượng lưu. Tốt với tôi chỉ mang lại điều xấu với cậu thôi."
Lưu Y Tuyết mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Vì cậu là bạn tốt của tôi. Tôi sẽ không để bạn mình chịu thiệt thòi."
"Đã là bạn, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu."
Triệu Tuyết Nghi ngây người. Bỗng nhiên cảm giác hạnh phúc tràn đến, cảm giác ghen tuông cũng bay đâu mất.
Cô ôm chầm lấy người bạn trước mặt, nước mặt không kìm được mà trào ra.
"Xin lỗi, Tiểu Tuyết. Tôi đã có ý nghĩ ghen tuông."
"Sau này tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu."
Lưu Y Tuyết vỗ vỗ lưng Triệu Tuyết Nghi. "Được rồi. Sao lại khóc thế? Tôi có ăn thịt cậu đâu."
Triệu Tuyết Nghi lau nước mắt, nắm lấy hai bàn tay lạnh ngắt của Lưu Y Tuyết.
"Cậu yên tâm. Sau này tôi sẽ không bao giờ phản bội cậu. Chúng ta sẽ là bạn tốt mãi mãi."
Lưu Y Tuyết cười. "Ừm. Chúng ta sẽ là bạn tốt mãi mãi."