Thời gian trôi qua tĩnh lặng.
Mọi thứ trở nên chống vắng hơn khi không có cô.
Từ khi kéo cô trở lại từ địa ngục, Khải Minh Kiệt không rời cô nửa bước.
Lại là một ngày nắng chan hòa, nhẹ nhàng nữa sau sáu mươi ngày từ khi cô hôn mê.
Cửa phòng bệnh mở ra, và bác sĩ điều trị chính của cô đi vào.
Anh đặt tay lên vai Khải Minh Kiệt, không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay.
"Nghỉ ngơi đi."
Nhưng Khải Minh Kiệt không có dấu hiệu nhúc nhích.
Hắn lạng người như một tảng băng, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người con gái đang chìm vào giấc ngủ sâu kia.
Vương Mặc Thoại kiểm tra qua cho Lưu Y Tuyết.
Đã là ngày thứ sáu mươi mốt rồi, cô định bao giờ tỉnh đây?
Ang liếc lên trên mặt tủ bên trái của giường bệnh cô.
Trên đó vẫn một lọ hoa hướng dương, một cốc nước và một cặp lồng thức ăn.
Mọi thứ vẫn vậy từ lần cuối anh vào căn phòng này.
Bữa ăn trong cặp lồng, Khải Minh Kiệt vẫn không đụng tới.
Như bao ngày khác.
May ra ép hắn ăn thì cũng vào bụng được một chút.
Không thì cả ngày, cả tuần, cả tháng, cũng chẳng muốn ăn, uống hay ngủ.
Một con người cuồng công việc như Khải Minh Kiệt giờ đây chẳng đoái hoài đến Khải thị nữa.
Mọi việc trong công ty, đều là do trợ lí Lâm đảm nhiệm, nếu quan trọng lắm có vài cái báo cáo thì hắn duyệt xong lại rơi vào tình trạng bất động tiếp.
Vương Mặc Thoại thở dài.
Nhớ cái lần anh túm cả cổ áo hắn rồi mắng - việc mà trước đây nếu làm nhất định anh sẽ ăn đấm, thì giờ đây Khải Minh Kiệt đến một cái liếc mắt cũng chẳng có.
Mọi sự quan tâm chú ý của hắn đều hướng về phía cô gái đang hôn mê kia.
Đúng là tình yêu khiến chúng ta mù quáng.
Vương Mặc Thoại định dặn Khải Minh Kiệt như mọi ngày, nhưng có lẽ chẳng cần, vì nhất định khi có chuyện xảy ra hắn sẽ lại túm cổ anh lôi về đây thôi mà.
Tránh trường hợp đang khám hoặc phẫu thuật mà hắn lại lôi về phòng thì đã hai tháng rồi, anh không đảm nhận bất cứ một ca bệnh nào.
Chỉ ngồi trong phòng làm việc, cắm đầu vào văn kiện.
Vương Mặc Thoại rời đi, không quên vỗ hai cái vào vai hắn, nhằm khích lệ tinh thần.
Nhưng có vẻ không hiệu quả lắm.
Tiếng đóng cửa vang lên cũng là lúc ánh mặt trời rọi vào khuôn mặt của cô.
Khải Minh Kiệt thấy vậy liền đưa tay ra, che lấy ánh sáng kia.
Chẳng hiểu sao đã đống rèm rồi mà vẫn còn ánh sáng mặt trời len lỏi vào được.
Nhưng giờ việc này không còn quan trọng nữa rồi.
Việc duy nhất hắn làm suốt sáu mươi mốt ngày này là việc chờ đợi người phụ nữ của hắn tỉnh lại.
Bỗng hắn đang cúi mặt xuống lại ngẩng đầu lên nhìn Lưu Y Tuyết.
Hắn đang nắm tay cô, mà tay ai lại cựa quậy trong tay hắn thế?
Khải Minh Kiệt nhìn xuống dưới bàn tay đang nắm chặt lấy tay anh, không khỏi bất ngờ.
"Tiểu Tuyết?"
Có lẽ tâm trí đã phản ứng khi nghe thấy tiếng gọi này.
Lưu Y Tuyết nhăn mặt lại, rồi từ từ, mở mắt ra.
Khải Minh Kiệt giật mình.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đôi mắt nào có màu đỏ thẫm như vậy.
Cho dù là màu sắc của con ngươi có hơi thẫm, nhưng nhìn vào thì vẫn thấy đôi mắt ấy thật long lanh, đẹp đẽ.
Những hàng lông mi dài, con ngươi to tròn, lông mày dài, thẳng.
Tất cả tạo nên một đôi mắt tuyệt phẩm, không có chỗ chê.
Nhưng ẩn trong đó, hắn không nhìn ra sự sống trong cô.
Đôi mắt cô dù long lanh đến mấy, nhưng ẩn chứa trong đó như những nỗi đau khổ nhất trên thế giới này.
Không thấy có một tia hi vọng nào trong đôi mắt ấy, bỗng chốc Khải Minh Kiệt đứng hình.
Lưu Y Tuyết tỉnh lại vì nghe thấy tiếng gọi của ai đó gọi mình.
Đó là một người rất quen thuộc, là người hằn sâu trong tâm trí cô nhất, nhưng rốt cuộc...!Là ai?
Thấy người đàn ông đang đứng hình nhìn mình, Lưu Y Tuyết bỗng chốc cảm thấy quen thuộc, nhưng không...!Lại có chút xa lạ.
Cô không thể nhớ được.
Đây là đâu, tại sao cô ở đây, và...!Cô là ai?
Người đàn ông lạ mặt khiến cô co rúm lại, giật tay ra khỏi bàn tay của người đàn ông đó.
Khải Minh Kiệt nhìn hành động của Lưu Y Tuyết mà giật mình.
Có chuyện gì? Sao cô lại nhìn hắn với ánh mắt sợ sệt như vậy?
Thấy sự sợ hãi trong mắt cũng như hành động của cô, Khải Minh Kiệt lùi lại, hắn vẫn ngỡ ngàng trước những hành động xa lạ của cô.
Lưu Y Tuyết thấy hắn lùi lại thì bình tĩnh hơn được một chút, lấy hết can đảm hỏi hắn một câu.
"Anh là ai?"
Khải Minh Kiệt đứng hình trước câu hỏi của Lưu Y Tuyết.
Thấy người đàn ông trước mặt mình cứ nhìn chằm chằm vào mình, Lưu Y Tuyết lại càng co rúm lại, kéo chăn lên chỉ hở mỗi mắt.
Khải Minh Kiệt nghe xong thì mặt mũi tối sầm lại, suýt nữa thì va vào ghế mà ngã.
"Tôi...!Đi gọi bác sĩ."
Hắn đóng cửa lại, tựa người vào cánh cửa phòng bệnh.
Tay che mặt, thẫn thờ.
Tôi là ai ư?.