Mùa đông thoang thoảng hơi se se lạnh, Mộc Thanh Tuyết vốn sợ lạnh nay càng phải mặc nhiều quần áo dày để giữ ấm.
Hôm nay là cuối tuần, tuy nhiên Khải Minh Kiệt có việc đi từ sáng sớm, Cảnh Thư chỉ còn lại mỗi cô và con trai.
Mộc Thanh Tuyết ngồi trên sofa, tay cầm một cốc trà nóng. "Mùa đông sao lạnh thế..."
"Vì nó là mùa đông." Mộc Minh Quân tiến đến ngồi cạnh, tựa mình vào cánh tay của cô. "Buồn ngủ quá."
Mộc Thanh Tuyết đưa tay lên che miệng. "Buồn ngủ thật."
"Cứ lạnh là lại muốn ngủ."
Hai mẹ con đang làm biếng trên sofa thì chuông báo vang lên. Mộc Thanh Tuyết nhắm chặt mắt, "Không mở."
Mộc Minh Quân nhấp một ngụm trà. "Tại sao?"
Mộc Thanh Tuyết nở một nụ cười rất chi là thản nhiên. "Mẹ lười."
Cậu nhóc với tay lên bàn, mở tin nhắn. Nhìn tên người gửi, cậu nhóc nhướn mày rồi đưa lên ngang tầm nhìn với cô. "Mẹ đọc đi."
Mộc Thanh Tuyết phóng mắt vào màn hình, tự dưng có một người mở sẵn ra cho đọc thế này cũng vui nhỉ.
"Ồ, là tin của Tiểu Kiệt này." Mộc Thanh Tuyết chú tâm hơn. "Hẹn gặp?"
Mộc Minh Quân tiếp tục uống trà. "Hẹn làm gì ạ?"
"Hẹn để..." Cô cầm lấy chiếc điện thoại. "Bí mật."
Cậu nhóc nhướn mày khó hiểu. "Hả?"
"Mẹ chịu." Cô nhún vai, "Tên này sáng nắng chiều mưa, đoán được không phải là người."
Chẳng phải trước đây hai người tâm linh tương thông sao. Mộc Minh Quân lười nhác, "Địa điểm thời gian thế nào ạ?"
"Ừm, chín giờ tối, ở đài phun nước nằm tại trung tâm thành phố."
.....
Là người không thích lỡ hẹn, đúng chín giờ hai mẹ con Mộc Thanh Tuyết có mặt tại đài phun nước giữa trung tâm thành phố.
Quãng đường đi càng gần trung tâm thì càng yên ắng đến lạ thường. Vì là đài phun nước lớn và đẹp nhất thành phố, nơi đây là địa điểm hẹn hò lí tưởng của các cặp đôi ở mọi lứa tuổi.
Không gian hoang vắng không có lấy một bóng người. Ánh sáng từ đèn đường yếu ớt, cái nổ cái xịt. Xung quanh có đèn như không, khung cảnh bị bao phủ bởi màn đêm tối.
Mộc Thanh Tuyết xuống xe cùng con trai. Cô ngó nghiêng xung quanh, "Bảo bối, nắm tay mẹ đi, ở đây tối tăm, nhỡ lạc mất..."
"Bảo bối?"
Giây trước cậu con trai của cô còn đứng bên cạnh, giây sau đã biến mất không dấu vết. Mộc Thanh Tuyết nhíu mày, mở đèn pin trên điện thoại chiều sáng xung quanh. "Bảo bối?"
Không có tiếng đáp lại, Mộc Thanh Tuyết bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô mở danh bạ gọi cho con trai, rồi gọi cho hắn, cho Vương Mặc Thoại, cho Triệu Tuyết Nghi... Không một người nào bắt máy.
Cô hít thở sâu, buộc tóc lên cao, đảm bảo trong tình huống xấu nhất có thể chạy trốn mà không bị vướng víu.
Từ đây tới đài phun nước còn cách một đoạn đường, Mộc Thanh Tuyết đi cẩn thận từng bước, ánh đèn từ điện thoại lia qua mọi nơi cô đi qua.
Cảm nhận được có người ở phía sau, Mộc Thanh Tuyết quay phắt lại, nhưng không có ai ngoài khung cảnh vắng tanh. Truyện Phương Tây
Chẳng lẽ trực giác của cô sai? Hiếm khi lắm.
Đi được mấy đoạn, bỗng nhiên tất cả đèn đường vụt tắt, nguồn ánh sáng duy nhất chỉ còn lại chiếc đèn pin đang phóng về phía trước.
Đang định chạy thẳng về phía trước, đèn đường bỗng nhiên được bật sáng trưng, những chiếc đèn tưởng chừng như đã ngừng hoạt động cũng vụt sáng, chiếc rọi thành một con đường dành riêng cho cô.
Trong phút chốc, Mộc Thanh Tuyết bất ngờ.
Cô ngây người ra một lúc, rồi thở phào nhẹ nhõm. Cất điện thoại đi, Mộc Thanh Tuyết tiến vào con đường lấp lánh dưới ánh trăng.
Khi được ánh sáng dẫn tới nơi, tại trung tâm của thành phố, cảnh tượng trước mắt như một bức tranh nghệ thuật.
Đài phun nước nằm ngay giữa một vòm cây rộng, tựa như bao phủ cả bầu trời, len lỏi qua những tán lá, là ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng và những ngôi sao đang chiếu sáng.
Nơi đây như một cung điện nhỏ nhắn. Từng viên sỏi viên đá trên mặt đất, tưởng chừng như cũng đang tỏa sáng dưới ánh trăng. Tất cả chỉ là một khung cảnh đơn giản, nhưng lại toát lên một vẻ đẹp thơ mộng đến kì lạ.
Từ sau những hàng cây, bóng hình một người đàn ông cao ráo xuất hiện. Từng bước chân, từng âm thanh vang lên trên mặt đất, đều khiến trái tim nhỏ của cô đập nhanh đến mức muốn rơi ra khỏi lồ ng ngực.
Hắn - như một chàng kị sĩ, cứu rỗi cuộc đời cô khỏi quỷ dữ.
Cô - như một ngôi sao sáng, chiếu rọi trái tim hắn khi đang đến độ cằn cỗi nhất.
Hắn đưa mắt về phía cô.
Mộc Thanh Tuyết.
Tôi trước khi gặp em, không tin tưởng vào thế giới này.
Dưới những hạt bông tuyết đầu mùa đang chậm rơi, đôi chân hắn chậm rãi tiến lên từng bước.
Tôi đã không chịu khuất phục trước bất kì một ai.
Hắn dừng chân trước mặt Mộc Thanh Tuyết, đôi mắt cô đã đẫm nước mắt, hiện chỉ còn trực chờ trào ra.
Người ta nói đầu gối đàn ông có dát vàng.
Vì vậy tôi sẽ không bao giờ quỳ.
Khải Minh Kiệt chắp tay trái ra sau lưng, tay phải hắn đặt lên ngực, đồng thời quỳ một chân xuống
Nhưng khi đối diện với em...
Tôi không ngần ngại quỳ xuống.
"Mộc Thanh Tuyết."
"Em có bằng lòng, lấy tôi không?"
Đời này, tôi chỉ quỳ dưới chân em.