Tối ngày hôm đó, Mộc Thanh Tuyết trở về, không kịp thích nghi với phản ứng thất thường của Khải Minh Kiệt.
Trước khi cô đi vẫn còn tươi tỉnh, về một cái đã mặt xưng mày xỉa, kiệm lời không nói chuyện. Đã thế còn tránh mặt cô, nhìn thấy là quay đi. Có khác gì con gái đang yêu đâu cơ chứ!
Ăn tối xong, vẫn như thường lệ, công việc rửa bắt được đùn cho Khải Minh Kiệt. Hai mẹ con họ Mộc ra sofa, Mộc Thanh Tuyết nằm lên đùi con trai.
Cô nhíu mày. "Bảo bối, có phải bố con đang yêu không?"
Mộc Minh Quân đang uống nước suýt chút nữa phun hết ra. Hắn đang giận dỗi, vậy mà cô cũng liên tưởng được đến việc hắn đang yêu!
"Trước đây hắn... bố như thế bao giờ chưa?"
"Chưa có." Mộc Thanh Tuyết thở dài một hơi. "Cùng lắm là xụ mặt, rồi dù có sai hay đúng thì vẫn tự động nhận lỗi."
Trời, đây là em không sai chúng ta sai đấy hả?
Tự nhiên không hiểu sao bố mẹ mình là yêu được nhau. Mộc Minh Quân gợi ý, "Lỡ bố giận mẹ thì sao."
"Nhưng mẹ vô tội mà. Rất ngoan ngoãn là đằng khác."
Mộc Minh Quân nhăn mày lại. Chẳng lẽ chuyện chiều nay là hiểu lầm? Mẹ không hề nói dối, cậu có thể nhận biết được, vả lại, từ khi thấy tới giờ sao bóng dáng người đàn ông kia cứ thấy quen quen?
Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ nửa vời của cậu nhóc. Mộc Thanh Tuyết bật dậy, vươn vai. "Để mẹ mở cho."
Đông đủ bốn người hai cặp, Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi, Lâm Mặc và Vô Nhất Song.
Mộc Thanh Tuyết bỏ ngay khuôn mặt rầu rĩ qua một bên. Gặp được hai người bạn thân, khuôn mặt lại cười tươi như hoa. Cả ba nhìn thấy nhau là quấn quít lại, bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Khải Minh Kiệt rửa bát xong ra đến phòng khách đã thấy vợ bị cướp mất. Hắn tâm trạng vốn tồi tệ lại như bị thêm dầu vào lửa, nổi khùng lên. "Hai người liệu mà quản hai cái người kia tránh xa vợ tôi ra."
"Ủa, không phải đang dỗi hả, sao tự dưng lại thành bình dấm rồi?" Mộc Thanh Tuyết ngồi giữa đám bạn, cố tính ngồi lép sau với ý định để bạn bè làm lá chắn.
Khải Minh Kiệt mới nhớ ra sự tình, lại lật mặt, ngồi phịch xuống ghế. Hắn nheo mắt quay sang chỗ khác, như thể đang giận dỗi cả thế giới.
Trợ lí Lâm gọi khẽ Vương Mặc Thoại. "Tôi không biết Boss có một mặt thế này đấy."
"Hơ hơ, cậu cứ quen đi là vừa." Anh lắc đầu, bạn bè mười mấy năm, cái mặt này anh thấy phát ngán rồi!
Mộc Minh Quân nãy giờ bị ngó lơ, sớm đã buồn ngủ đến phát ngáp. Cậu nhóc dụi dụi mắt, định lên phòng ngủ sớm liền chợt giật mình.
Cậu với tay sang bên cạnh, vừa kéo vừa đập vào tay Khải Minh Kiệt. Hắn nhận lệnh quay sang, con trai triệu hồi!
Mộc Minh Quân lúc này cầm giấy bút trên mặt bàn, vẽ xoẹt xoẹt vài đường nét. Khải Minh Kiệt nghiêng đầu sang, vẽ gì đây, cành cây?
Cùng lúc đó cậu nhóc thả bút xuống, kéo tay hắn vào cùng với tầm nhìn của mình. Cậu nhóc giơ tờ giấy lên, hai bố con cùng chăm chú quan sát.
Không phải là người ngốc nghếch, Khải Minh Kiệt nhìn phát đã nhận ra. Như thể tâm linh tương thông, hai bố con cùng lúc cùng chung một suy nghĩ.
Phút chốc ánh mắt thù địch hiện lên.
Vương Mặc Thoại đang cười vui vẻ liền cứng đờ cả người.
Anh như một con robot quay sang, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười cứng đơ. "Hai vị tổ tông, tôi đắc tội gì rồi sao?"
Bốn con người nhận ra kịch hay đã bắt đầu, liền xúm lại cùng ngồi xuống sofa thưởng thức.
Khải Minh Kiệt đầy thù địch nhếch miệng. "Chiều này cậu có gặp vợ tôi không?"
"Hả? Ai cơ?" Vương Mặc Thoại chột dạ, liếc đi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hành động của anh như càng khẳng định giả thuyết, bình dấm bị đẩy đổ, Khải Minh Kiệt tìm được đối tượng liền bắt đầu xả giận.
Hắn dí nắm đấm vào đầu anh, "Cậu làm cái gì mà hẹn riêng cô ấy ở ngoài thành phố? Cậu lại dạy hư cô ấy cái gì rồi? Khai ra mau, tên đầu đất này!"
Trợ lí Lâm bắt đầu học hỏi. "Từ khi lấy Y Tuyết xong, Boss thay đổi đến chóng mặt. Đến cái bản mặt lạnh tanh cũng bị vứt đi đâu rồi."
Vô Nhất Song cười khinh. "Hơ, chắc trước đây mình mù thật mới thích hắn, mà lại còn là tình đầu nữa. Người ta bảo tình đầu khó quên, trời ơi, đời tôi nhục nhất là có mối quan hệ yêu đương với tên này."
Khải Minh Kiệt đang đe dọa Vương Mặc Thoại thấy mình bị nói xấu lại quay sang, "Làm như tôi muốn có quan hệ yêu đương với cô lắm ấy! Lâm Mặc, cậu đá cô ta ra khỏi đây cho tôi!"
Trợ lí Lâm mỉm cười, "Xin lỗi Boss, tôi việc công việc riêng không phân minh, lần này phạm không nghe lời ngài."
"Cậu định tạo phản hả?"
Vô Nhất Song một mũi tên trúng hai đích. "Ơ, anh ấy tạo phản vì tôi, thì sao nào? Sao, anh ghen tị chứ gì? Tại Tiểu Tuyết quý tôi hơn anh chứ gì?" Vừa bảo vệ chồng, vừa khích đểu hắn.
Khải Minh Kiệt quên lên việc đang làm, quay sang cãi nhau với Vô Nhất Song. Cả hai khí thế hừng hực, lôi đủ mọi loại chuyện ra cãi, chuyện này sọ chuyện kia, cãi mãi không hết chuyện.
Vương Mặc Thoại ăn tẩn xong đau nhức xương khớp, ngồi oặt ẹo trên ghế. Mộc Thanh Tuyết huých tay Triệu Tuyết Nghi, "Chồng đau kìa."
Triệu Tuyết Nghi một mực lắc đầu. "Chồng đau kệ chồng, chồng chứ có phải tôi đau đâu."
Vương Mặc Thoại nằm ghế buồn rười rượi, "Vợ, em dã man."
"Cảm ơn."
Mộc Thanh Tuyết tựa vào vai Triệu Tuyết Nghi, "Mấy người này định cãi nhau cả tối hả?"
"Còn không phải tại mẹ à."
Mộc Minh Quân đột nhiên xuất hiện cạnh Mộc Thanh Tuyết, làm cô giật bắn mình. Cậu liếc nhìn mẹ mình, "Chưa tính sổ mẹ lén lút ra ngoài gặp chú ta đâu."
Trước cái liếc mắt sắc bén tựa có thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng của Mộc Thanh Tuyết, cô chột dạ rục đầu vào sau lưng Triệu Tuyết Nghi đang ngồi cạnh. Trời ơi, con trai tha cho mẹ đi mà!