Mộc Thanh Tuyết trong văn phòng, đầu óc lâng lânh như để trên mây. Cửa gõ tới cả chục lần cũng chẳng để ý, thư kí lo lắng nên mở cửa, mới khiến vị chủ tịch lơ mơ bừng tỉnh.
"Boss, cô có cần nghỉ ngơi một chút không? Tôi thấy cô không được khỏe cho lắm."
"Không sao. Tôi đang nghĩ tới một số chuyện..." Mộc Thanh Tuyết nhìn đồng hồ. "Hôm nay tôi tan sớm, cô sắp xếp lại lịch trình cho tôi nhé."
"Rõ, thưa Boss."
Về đến nhà, việc đầu tiên Mộc Thanh Tuyết làm là tìm kiếm con trai. "Bảo bối ơi."
"Mẹ về rồi." Mộc Minh Quân từ trên nhà xuống, đứng im để mẹ ôm. Cô mỉm cười, "Con đi thay đồ đi, chúng ta đi chơi với thần tượng của con."
Mắt cậu nhóc sáng lên. "Idol về rồi?"
Cô xoa đầu, "Đặc biệt về thăm con."
"Đợi con ba phút." Dứt lời cậu nhóc đã phóng vút lên trên phòng, Mộc Thanh Tuyết bật cười, chỉ cần nhắc đến Idol là phấn khích ngay.
Hai mẹ con tay trong tay đi tới điểm hẹn. Vừa ngồi xuống một ghế đá để chờ người tới, ngay lập tức mỗi người bị một bàn tay che mắt lại.
Mộc Thanh Tuyết phản ứng, định tấn công liền cảm nhận được sự quen thuộc, buông lỏng cảnh giác. Khác với mẹ, cậu nhóc cảm nhận được ngay lập tức người giấu mặt, khuôn mặt không giấu nổi vẻ hào hứng. "Idol!"
Đằng sau, một khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan hài hòa, đứng tì tay vào thành ghế. Bờ môi mỏng nhểnh lên, một nụ cười dịu dàng lẫn tinh nghịch hiện lên trên khuôn mặt. "Nhóc con!"
Mộc Minh Quân trèo lên ghế, ôm lấy người đàn ông trước mặt. "Nhớ chú lắm!" Chú idol ôm lấy nhóc, bế bổng lên cao. "Nhớ cháu lắm nè."
Chú idol ngồi vào ghế bên Mộc Thanh Tuyết. "Aiya, em thì sao, nhớ anh không?"
"Ai dám không nhớ anh." Mộc Thanh Tuyết cười cười. Cô dựa vào người anh, "Sang đây mục đích gì đây?"
Chú idol cười nhe răng. "Sang ở với em chứ còn gì."
"Không được. Có phải định cướp mẹ đi không? Nói trước cháu không đồng ý đâu." Mộc Minh Quân bóp méo mặt của chú, chú idol đăm chiêu. "Chú mới lập trình một game, chỉ là thiếu một người chơi..."
"Cháu đổi ý rồi, chú cứ về nhà cháu, bao ăn bao ở, chỉ cần bảo vệ mẹ mọi lúc mọi nơi là được.". Ngôn Tình Sủng
Chú idol bắt tay cậu nhóc. "Deal!"
Mộc Thanh Tuyết ngồi bên cạnh rớt nước mắt. Con trai, bán mẹ đi nhanh quá đấy!
Từ xa, một chú vệ sĩ được Khải Minh Kiệt gửi đi bảo vệ hai mẹ con cô, hốt hoảng rút điện thoại ra nhắn tin.
"Boss Boss Boss Boss! Thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia đang chơi đùa với một người đàn ông, có vẻ thân thiết lắm!"
"Người đàn ông kia còn trông rất giống với tiểu thiếu gia nữa!"
"Trời ơi hai người làm cái gì kia? Họ hôn nhau rồi Boss ơi!!"
"Boss? Có phải Boss sắp mất vợ con rồi không?"
"Boss?"
"Khẩn cấp đó sếp!"
Khải Minh Kiệt ở trong văn phòng đọc tin nhắn mà bẻ gãy cây bút chì trong tay. Trợ lí Lâm đang nộp tài liệu bỗng giật mình. Rồi xong, Boss lại nổi khùng lên rồi.
Khải Minh Kiệt ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rợn người. "Tôi trông có vui vẻ không?"
"Có! Rất vui vẻ thưa Boss!" Cái mặt viết đầy chữ giận kìa!
"Có đáng sợ không?"
"Không thể nào!" Chỉ chết người thôi!
"Gặp vợ con giờ có sao không?"
"Họ sẽ vui lắm ạ!" Y Tuyết, mang con trai chạy đi!
"Tốt." Khải Minh Kiệt bật dậy khỏi ghế, theo GPS vệ sĩ gửi mà tới. Trợ lí Lâm cuống cuồng đuổi theo, sao trông Boss như đi bắt trận vợ con thế?
Trợ lí dừng xe, Khải Minh Kiệt hướng mắt ra ngoài. Vệ sĩ thấy xe Boss đến thì chạy nhanh tới, được hắn ra lệnh đứng im cạnh xe.
Khải Minh Kiệt quan sát người đàn ông lạ mặt cùng Mộc Thanh Tuyết và Mộc Minh Quân chơi đùa. Quả thật trông họ rất giống nhau, tại sao lại thế được?
Rõ ràng cậu nhóc là con hắn cơ mà!
Từ xa, đôi mắt phượng liếc qua chiếc xe Mercedes màu đen mới đỗ. Anh nhoẻn miệng cười, quay sang hai mẹ con. "Hai người về xe trước, lát anh ra chúng ta đi chơi."
Cậu nhóc không nỡ xa thần tượng. "Chú đi đâu?"
"Chú có chút việc, hai mẹ con đi trước, lát chú đuổi theo sau ngay."
Mộc Thanh Tuyết dang tay. "Đi nào, có phải có idol rồi là quên mẹ không?"
Mộc Minh Quân nắm tay mẹ. "Vậy chú đi nhanh!"
Chú idol cười tươi. "Ok, phải về với fan nhỏ của chú chứ."
Ngay sau khi hai mẹ con bước đi, chú idol vuốt tóc cho gọn gàng trở lại, chầm chầm tiến tới chiếc xe của hắn.
Vệ sĩ tránh qua, anh ta biết từ bao giờ? Vệ sĩ như hắn làm ăn rất cẩn thận mà. Chú idol gõ vào cửa kính, Khải Minh Kiệt lạnh mặt, chú idol mỉm cười. "Nói chuyện chút nhé?"
Hai người đàn ông ra giữa con đường dài, nơi hai mẹ con vừa sải bước mà đi. Ở phía trước, họ vừa ngắm cảnh, vừa chơi đùa, thong thả rong chơi hướng đến chiếc xe.
Chú idol mỉm cười. "Tôi muốn hai mẹ con cô ấy mãi mãi có thể sống vô lo vô nghĩ, không bao giờ phải phiền muộn."
"Nếu không ai có thể giúp họ làm điều đó, tôi sẽ dùng cả cuộc đời để đảm bảo cho hai mẹ con họ."
Khải Minh Kiệt nhíu mày. Sao anh ta chắc chắn sẽ bảo vệ được hai mẹ con cô ấy?
Hơn nữa, quan hệ giữa bọn họ là gì?
"Kẻ đã từng làm tổn thương Tiểu Tuyết..." Chú idol quay người, giơ hai ngón tay, đánh vào ngực hắn. Khuôn mặt vừa nở nụ cười rạng rỡ ngay lập tức đanh lại. "Nếu cậu còn làm họ tổn thương thêm dù chỉ một chút."
"Tôi nhất định sẽ khiến cậu sống không bằng chết."
Chú idol tiến bước, bỗng bị Khải Minh Kiệt gọi giật lại.
"Anh là gì của cô ấy?"
Người đàn ông mỉm cười.
"Chồng tương lai."
.....
Khải Minh Kiệt đứng ở cuối đường, ngước nhìn người đàn ông lạ mặt chạy tới bên hai mẹ con Mộc Thanh Tuyết.
Anh ta bế cậu nhóc lên vai, tay còn lại khoác lên người Mộc Thanh Tuyết. Rất thân thiết, không chút kiêng dè.
Hắn đứng nhìn từ xa, như đang nhìn một gia đình ba người hạnh phúc, tự cảm thấy bản thân như người ngoài.
Ghen tị thật.
Rõ ràng đó là vợ con hắn cơ mà.
Thật sự sẽ không chọn hắn sao?