Thời gian sau đó Mộc Thanh Tuyết cuối cùng cũng sắp xếp xong công việc, điều chỉnh được tâm trạng, chuẩn bị đưa con trai về "ra mắt" ông bà nội.
Chiếc Mercedes đen tuyền dừng lại trước cổng Khải gia. Mộc Minh Quân đưa mắt nhìn xung quanh, quét qua căn biệt thự.
Mộc Thanh Tuyết nắm lấy tay con trai, đi thẳng tới phòng khách chính. Quản gia đi trước dẫn đường, sợ cô lâu ngày không về quên mất đường vào.
Cánh cửa mở ra, Khải Minh Quyết và Dương Ánh Nguyệt đồng loạt nhìn qua bên. Mộc Minh Quân cùng mẹ bước vào, cánh cửa phía sau đóng lại.
"Lâu rồi không gặp ạ." Mộc Thanh Tuyết cúi đầu. "Bảo bối, chào ông bà đi con."
Mộc Minh Quân vẫn nắm tay mẹ, cúi nhẹ đầu. "Chào ông bà."
Dương Ánh Nguyệt kích động đứng dậy. "Cháu nội của ta, thật sự rất giống bố nó mà!"
Ánh mắt Mộc Minh Quân khẽ nhíu lại, Mộc Thanh Tuyết trùng mắt xuống. Khải Minh Quyết tinh ý nhận ra. "Thằng bé, dù thế nào thì giờ cũng chỉ là con của Tiểu Tuyết thôi. Còn bố của nó, căn bản là không xứng!"
Dương Ánh Nguyệt bà không phải là người ngốc nghếch, qua lời nói của chồng đã nhận ra mình không nên nói như vậy. Bà lấy lại sự cẩn trọng thường ngày của bản thân, "Hai đứa ngồi xuống đi."
"Vậy cháu tên là gì?" Khải Minh Quyết trông thế thôi, nhưng lúc nào trông đầu cũng tưởng tượng ra cháu trai mình sẽ trông như thế nào. Sẽ giống mẹ, hay là giống bố, giờ nhìn ngoài đời thật, đúng là khác xa với tưởng tượng của ông!
Cậu nhóc vẫn giữ khuôn mặt không lạnh lùng cũng chẳng thân thiết, giọng trầm trầm già hơn tuổi. "Mộc Minh Quân, sáu tuổi."
Khải Minh Quyết nhíu mày. "Họ Mộc? Không phải nên là họ Lưu sao?"
"Thời gian sang nước ngoài, con cũng tìm được gia đình ruột thịt của mình." Mộc Thanh Tuyết mỉm cười. "Vì bố con họ Mộc nên khi trở về gia tổ con cũng đổi tên theo. Giờ con là Mộc Thanh Tuyết."
"Ừm... Một khởi đầu mới, đi kèm một cái tên mới." Dương Ánh Nguyệt cười nhẹ, "Ít nhiều cũng trút được nỗi lòng của con thông qua tên Lưu Y Tuyết."
Mộc Minh Quân khẽ nhếch miệng. Thì ra mẹ cậu đúng là Lưu Y Tuyết sao?
Haha. Kể từ khi biết đây là Khải gia, mọi suy luận của cậu đều được chứng thực rồi.
Khải Minh Kiệt, chào mừng trở thành đối tượng tiếp theo của tôi.
Dường như đã đoán được suy nghĩ của con trai, Mộc Thanh Tuyết xoa đầu cậu nhóc. "Con định làm gì anh ta?"
Mộc Minh Quân mang vẻ mặt thản nhiên. "Có thù tất báo. Đương nhiên là trả thù cho mẹ."
Khải Minh Quyết và Dương Ánh Nguyệt bộ dạng của cháu trai mà cảm giác như thật sự đang đối mặt với con trai mình. Đúng là một gia đình, ngoại hình thì thừa hưởng từ bố, tính cách thì lại lấy từ mẹ!
Dương Ánh Nguyệt hạ giọng. "Giờ con tính sao?"
"Về đây là quyết định của bảo bối... Minh Quân. Việc quan trọng giờ là tương lai của thằng bé, nếu nó cảm thấy cần có một người bố che chở, vậy thì con sẽ thuận theo."
"Mẹ hiểu rồi. Nếu hai đứa cần gì thì cứ nói với chúng ta, chúng ta nhất định sẽ giúp các con."
"Vâng. À, con mong mẹ đừng nói gì với anh ta vội. Con sẽ sắp xếp cuộc hẹn với anh ta sau."
"Được, không thành vấn đề."
Mộc Minh Quân nhắm mắt lại, nghe người lớn nói chuyện. Mẹ để tâm như vậy, thời gian này cậu nên tập trung hơn vào việc của hắn, không phụ kì vọng của mẹ.
.....
Vì mới về nước, hơn nữa để con trai có thời gian suy nghĩ về quan hệ bố con, Mộc Thanh Tuyết chưa nhập học cho cậu nhóc. Cô cũng không lo việc cậu bị hổng kiến thức, mà dù có bị thì với khả năng của cậu nhóc, một ngày là đủ là bù lại.
Hôm nay là ngày gặp mặt đối tác làm ăn, Mộc Thanh Tuyết nhờ Triệu Tuyết Nghi sang trông con trai giúp. Cậu nhóc tuy thông thạo mọi công việc, nhưng để một đứa bé sáu tuổi ở nhà một mình sao? Cô không có gan lớn như vậy.
May là đối tác có thể làm ăn với cô cũng phải có tính nhanh nhẹn, cuộc gặp mặt không lâu sau cũng kết thúc êm đẹp.
Chủ tịch hai bên tập đoàn ra khỏi phòng ăn đặt trước, tuy cô không thích bàn bạc tại những nơi như nhà hàng nhưng vì đây là một tập đoàn có khả năng tiến xa nên cô cũng nể mặt một chút.
Chủ tịch bên kia cũng là nữ, tuy vậy cũng không cao ngạo mà rất thân thiện. Cô nàng lịch sự đưa tay, "Cảm ơn cô đã dành thời gian, hi vọng hai bên tập đoàn có thể hợp tác vui vẻ."
Mộc Thanh Tuyết gật đầu, đưa tay ra. "Hợp tác vui vẻ." Không nịnh bợ là tốt, cô ghét nhất mấy kẻ ba hoa chích chòe.
Chào tạm biệt đối tác, Mộc Thanh Tuyết mệt mỏi nói với trợ lí. "Cô ra xe trước đi, tôi cần vào nhà vệ sinh."
"Vâng, Boss."
Mộc Thanh Tuyết đi nhanh tới nhà vệ sinh, mở nước vỗ lên mặt. Tối qua đúng là ngủ không đủ, nay cả người mệt mỏi quá!
Nghĩ tới việc con trai bảo bối đang ở nhà chờ mình, Mộc Thanh Tuyết lại như tiếp thêm năng lượng. Cô vươn vai, rồi nhanh chóng quay lại xe.
Đến cửa ra vào, Mộc Thanh Tuyết nhanh chóng lướt qua những người đi đối diện. Việc duy nhất cô nghĩ tới là bảo bối vẫn đang chờ cô!
Cho đến khi chiếc xe chở Mộc Thanh Tuyết phóng đi, đối tượng vừa ngang qua bất chợt dừng lại. Hắn quay đầu, nhìn về phía con đường vừa đi qua.
Đúng lúc đó vị trợ lí đi đến. "Boss, có chuyện gì sao?"
Đôi mắt đã bảy năm không nhấc thêm một xăng-ti-mét nào bỗng chốc trợn lên.
Mái tóc màu đỏ thẫm.
Dáng đi thẳng, cao ngạo.
Hương hoa nhài nhàn nhạt.
Trái tim khô cằn như được nhỏ vào một giọt nước nhỏ tinh khiết.
Em trở về rồi.
Tiểu Tuyết!
Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~