Chiều tối gió nhẹ phảng phất, mang theo hơi lạnh của mùa đông. Triệu Tuyết Nghi ngồi trên xe của Vương Mặc Thoại, đang lơ tơ mơ ngủ thì chuông điện thoại reo lên.
Cô bừng tỉnh, "A, alo?"
"Gì đây. Tôi đi hàng nghìn cây số để gọi điện cho cậu mà cậu lại lơ mơ ngủ hả?" Lưu Y Tuyết ở đầu dây bên kia nhẹ giọng trách móc. "Đồ vô tâm này!"
"Á, Tiểu Tuyết đấy hả?"
Két!
Vệt bánh dài màu đên in sẫm trên đường. Chiếc Mercedes màu trắng liệng qua một bên, rồi dừng lại ngay bên đường.
Triệu Tuyết Nghi ôm ngực. "Anh định giết người hả?"
Vương Mặc Thoại cười hì hì. "Xin lỗi, thấy là Tiểu Tuyết nên anh hơi phấn khích."
Triệu Tuyết Nghi trừng mắt. "Rồi qua đấy luôn đi cho nhanh." Anh nháy mắt, "Chẳng phải còn chờ em sao."
Triệu Tuyết Nghi đỏ mặt đưa điện thoại cho Vương Mặc Thoại. Chết tiệt, đồ quyến rũ!
"Hi, bên đó thế nào? Em đã về đến nhà chưa? Đã ăn sáng chưa?"
"Ồ, vừa xuống sân bay lạnh tanh lạnh ngắt, nhưng mà qua điện thoại vẫn ăn được bữa sáng." Lưu Y Tuyết chán nản kéo vali. "Làm ơn đổi món đi, tại hạ không phải cún."
Vương Mặc Thoại bật cười. "Bổn vương hiểu rồi. Ngươi ở bên đấy chờ chúng ta, bổn vương và Vương phi sẽ sang đó sớm thôi."
"Được, tại hạ chờ tin!"
Cúp máy, Triệu Tuyết Nghi nhăn mày. "Gì mà bổn vương? Gì mà Vương phi? Ta với ngươi cái gì? Hai người xuyên không từ triều đại nào tới thế hả?"
Anh trả điện thoại cho cô, tiện thể búng trán một cái. "Bớt đọc mấy cái tiểu thuyết phi logic đấy đi. Rồi đến ngày em ảo tưởng sức mạnh là xong đó."
"Xời! Tiểu thuyết em đọc không cần phải có logic. Em thích là được!" Triệu Tuyết Nghi tự hào.
Vương Mặc Thoại thở dài. "Em ngốc hết thuốc chữa rồi."
"Này, em hơi bị thông minh đấy nhé! Không thì làm sao kiếm tiền nuôi bản thân?"
Anh ghé sát người lại, hôn nhẹ trán cô cưng sủng. "Vậy mới nói, em nhanh gả cho anh, anh kiếm tiền nuôi em."
Ôi mẹ ơi trái tim con. Này, Vương thiếu! Bổn tiểu thư từ chối thính!
Mà sao cứ bị dính đạn mới đau!
.....
Tại Khải gia. Khải phu nhân nhàn nhã uống trà, còn Khải lão gia đi đi lại lại làm bà phát chóng mặt. "Anh bị tật hả?"
Khải Minh Quyết nghiêng đầu. "Sao em lại hỏi thế?"
"Đi đi lại lại, ngứa cả mắt. Bộ anh không ngồi im được hả?"
"Tại ngóng mãi mà không thấy tin tức." Khải Minh Quyết ngồi phịch xuống cạnh bà. "Không biết con bé đi đâu?"
Dương Ánh Nguyệt vẫn bình tĩnh. "Sao anh không gọi thử cho mấy đứa bạn thân của con bé đi."
"Nhưng mà con bé đâu có bạn?"
"Ai bảo vậy? Mặc Thoại và Tuyết Nghi, mấy người thân thiết với con bé, Hy tổng chẳng hạn? Nếu điều tra từ Vô Nhất Song không ra, thì bắt đầu từ Vô lão gia và Vô phu nhân đi."
"Ừ nhỉ! Vợ, em thông minh quá!"
Dương Ánh Nguyệt ghét bỏ. "Không phải do em thông minh, là do anh ngu ngốc."
Khải Minh Quyết xụ mắt. "Ít nhiều anh cũng là chồng em, có thể không tát cả bốp vào mặt anh như vậy không."
"Chính vì là vợ anh, nên mới đánh anh cho nhanh tỉnh lại." Dương Ánh Nguyệt nhấp một ngụm trà. "Nói thật, gả cho anh đúng là xúc phạm IQ của em."
"Anh tổn thương đấy."
"Cũng không phải em tổn thương."
"Em là đồ vô tâm."
"Cảm ơn."
Khải Minh Quyết khụt khịt, làm bộ làm tịch. Ông chỉ lớn tuổi thôi, chứ cái tính trẻ con có tan biến đi đâu đâu, thậm chí còn di truyền cho con trai ông kia kìa. Mấy chục năm chịu đựng cái bản mặt muốn đấm kia, Dương Ánh Nguyệt đúng là thiên tài.
"Được rồi, mau đi gọi điện hỏi đi. Định để con bé chịu khổ thêm hả?"
"Rõ rồi vợ!"
Dương Ánh Nguyệt tắc lưỡi. Đúng là một ông chồng ngốc nghếch!
Chuông điện thoại vừa reo lên, Dương Ánh Nguyệt giật mình suýt sặc ngụm trà. Ai lại để chuông mức lớn nhất thế này?
Bà quay sang lườm Khải Minh Quyết. Hôm trước ông mượn nghịch nghịch, là nghi phạm số một! Khải Minh Quyết bị vợ lườm liền tránh ánh mắt, chui tọt vào trong nhà.
Dương Ánh Nguyệt thở dài, đặt cốc trà xuống bàn rồi đưa điện thoại lên tai.
Truyền đến một giọng nói của thuộc hạ, "Phu nhân, Vương thị và Triệu thị đang đẩy nhanh tiến độ của các dự án, đều đang đến bước cuối cùng trong kế hoạch. Hy tổng đã trao quyền điều hành cho con trai, không lâu sau sẽ nghỉ hưu."
Dương Ánh Nguyệt nhíu mày. Đồng loạt hành động như vậy, nói không âm mưu gì thì ai tin được? "Tiếp tục theo dõi, có bất cứ động tĩnh gì đều phải báo cho tôi."
"Rõ."
"Còn nữa. Thiếu gia thế nào rồi?"
"Thiếu gia ngày ngày sáng sớm đi làm, trưa bỏ ăn, chiều muộn mới về, còn trông rất mệt mỏi. Tuy vậy thiếu gia vẫn ở cùng với Vô tiểu thư. Hai người có vẻ rất thân thiết."
"Tôi hiểu rồi."
Dương Ánh Nguyệt cúp máy, ném chiếc điện thoại xuống sofa. Thằng nhóc chết tiệt, thật sự muốn bà tức chết! Không hiểu đầu óc hắn bị cái quái gì nữa? Chẳng lẽ bản tính của hắn vốn như vậy, chỉ là bà chưa từng nhận ra?
Vừa tĩnh tâm lại một chút, Khải Minh Quyết chạy vào. "Không gọi được cho bất kì ai trong số họ, thưa vợ."
"Em biết rồi. Em tự có sắp xếp." Dương Ánh Nguyệt xoa hai bên thái dương. "Này, anh nghĩ sao tự dưng thằng bé lại cư xử như thế?"
"Còn phải hỏi sao? Vì nó vốn dĩ là đứa khốn nạn! Nhắc đến lại muốn đánh, tên nhóc đó đúng là ngày bé thiếu đòn mà! Sao anh lại đẻ ra một đứa con như vậy nhỉ?"
"Đừng có nói xấu nữa. Mau sử dụng bộ não của anh đi."
Khải Minh Quyết bĩu môi. Ông lẩm bẩm, "Được rồi, để coi. Tự dưng thay đổi tính nết, một là chơi xong rồi bỏ, hai là bị tác động. Mà khả năng cao nó cũng thuộc loại mấy đứa nhà giàu ăn chơi, không có chút chung thủy nào..."
"Khải Minh Quyết, anh có năm giây để đưa ra đáp án cho em."
"Á á? Bình tĩnh nào, anh nghiêm túc đây. Ừm, chắc là hai rồi. Nó bị tác động vào não chẳng hạn? Rồi trở nên ngu ngốc, nghe theo sự chỉ dẫn của người khác." Lời ông nói nửa đùa nửa thật, mà Dương Ánh Nguyệt lại bật dậy.
"Anh vừa cho em một gợi ý đáng giá đấy."
"Hả?" Khải Minh Quyết ngơ ngác. Rồi ông tự hào vỗ ngực, "Chuyện, anh mà lại!"
"Biết anh giỏi rồi. Giờ đi ngủ đi!"
"Ngủ với vợ nhé."
"Em còn phải làm chút việc."
"Kệ việc. Nếu anh làm tốt như vậy, em phải thưởng cho anh."
"Thưởng gì?"
"Tự em hiểu." Khải Minh Quyết bế Dương Ánh Nguyệt lên, đi thẳng lên phòng ngủ.
Đến lúc bị ném xuống giường bà mới nhận ra, vội vã từ chối, "Không không, đừng hòng làm gì em. Tránh ra, em cần bỏ trốn!"
Khải Minh Quyết mỉm cười tinh ranh. "Xin lỗi vợ, nhưng anh sẽ không để em chạy trốn đâu."
"Khải Minh Quyết!"