Trong lòng Trần Khiêm dâng lên nổi sợ vô hình, anh sợ cô sẽ buông bỏ anh, sợ cô sẽ không về cùng anh nữa.
Anh nhận ra suốt thời gian qua anh chưa từng đối tốt với cô, anh mãi phân vân, mãi mơ hồ về tình cảm của mình.
Đến khi anh nhận ra cô gái của anh đang dầng rời khỏi vòng tay của anh.
“ Trần Khiêm! Anh không yêu em hà cớ gì phải giữ lại, em trả tự do cho anh, anh về với người anh yêu.
Chúng ta từ nay về sau mỗi người một cuộc sống, anh vẫn ở trên cao, em vẫn là cô gái nhỏ bình thường.
Em không theo đuổi anh nữa, em mệt rồi ” Mộ Ý Thư nhẹ nhàng đẩy anh ra khỏi người mình, vẻ mặt cô nghiêm túc nhìn anh nói.
Cô còn nhớ ngày cô thích anh, chỉ cần nhìn thấy anh cô đã vui vẻ.
Anh lúc đó như ánh ban mai của cuộc đời, cô theo đuổi anh sẵn sàng bỏ lại phía sau tất cả.
Cô vì anh không màng đến danh dự, nhưng Trần Khiêm chưa một lần quay đầu lại nhìn cô, anh thật sự chưa từng.
Anh đột nhiên quỳ xuống, anh ngẩn đầu nhìn cô “ Thư Nhi! Anh sai rồi, anh thật sự không có gì với An Hạ Uyển, anh cầu xin em đừng rời khỏi anh.
Em muốn anh thế nào cũng được nhưng xin em đừng bỏ lại anh, đừng chạy trốn anh nữa ”.
“ Anh biết là anh không tốt với em, nhưng anh chưa từng phản bội em.
Thư Nhi! Chúng ta làm lại lần này để anh yêu thương em, đời này kiếp này đều chỉ có một mình em ”.
Cô mở to mắt nhìn anh, thật không ngờ lại có ngày anh lại thế này.
Mộ Ý Thư rối bời không biết thế nào, cô vươn tay đỡ lấy anh.
“ Anh đứng lên đi, có gì từ từ nói được không? ”
“ Không! Khi nào em tha thứ cho anh, anh mới không quỳ nữa.
Nếu anh đứng lên rồi anh lại sợ mất em, sợ sẽ không tìm thấy em nữa ” Trần Khiêm lắc đầu nghiêm túc nói.
“ Được rồi, em về em đồng ý về với anh, anh mau đứng lên đi ”
Trần Khiêm vừa nghe cô nói anh liền đứng lên ôm chầm lấy cô vào lòng.
Anh không biết Mộ Ý Thư đã từng chút một chiếm lấy vị trí quan trọng trong trái tim anh.
Anh sợ hãi cảm giác về nhà không có cô, càng sợ hãi hơn khi nghĩ đến chuyện cô sẽ bên người đàn ông khác.
Anh thật sự nghĩ nếu người khác cướp cô đi mất anh sẽ phát điên mất, anh từng đứng nhìn Tần Gia Hào vì mất đi Mạc Gia Uyên mà thống khổ cỡ nào.
Trần Khiêm vuốt ve gương mặt của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Anh tựa trán mình vào trán cô “ Thư Nhi! Cảm ơn em vì đã tha thứ cho anh ”
“ Trần Khiêm! Sau này không được gặp cô ấy nữa, nếu để em biết được cả đời anh cũng đừng mong tìm được em ” Mộ Ý Thư nghiêm túc nhìn Trần Khiêm nói.
Anh không dám cãi lời, trong mắt anh bây giờ Mộ Ý Thư là nhất, đối với anh cô chính là nhà, là Trần Phu Nhân của Trần Gia, là vợ anh.
“ Trần Khiêm anh xin hứa sẽ nghe lời em, em nói thế nào thì là thế ấy ” Trần Khiêm mỉm cười hạnh phúc hôn lên trán cô.
Mộ Ý Thư cũng vòng tay ôm lấy anh, cô theo đuổi anh rất lâu, để có được trái tim anh với thân xác anh cô đã rất nổ lực.
Trong mắt cô anh là người tuyệt vời nhất.
Hạ Cẩn Nam trên người bộ vest đen vội vã ra ngoài.
Cùng lúc đó An Hạ Uyển không nhanh không chậm ôm cả sấp tài liệu đi vào trong công ty bị Hạ Cẩn Nam va phải liền ngã người về phía sau.
Cả chồng tài liệu bay lên.
Anh ta nhanh tay nhanh chân, xoay người một cái đỡ cả An Hạ Uyển vào trong lòng.
Hạ Cẩn Nam nhìn xuống người con gái có nét đẹp sắc sảo này liền có chút đơ người.
Còn An Hạ Uyển hoảng hốt nhìn Cẩn Nam, cô ta lại cảm thấy Hạ Cẩn Nam rất đẹp trai.
Hai mắt loé lên tia sáng của tình yêu.
“ Xin lỗi, thật lòng xin lỗi ” An Hạ Uyển đứng dậy gật đầu với Hạ Cẩn Nam.
“ Tôi không sao, ngược lại là cô có sao không? ” Hạ Cẩn Nam mỉm cười như thường lệ hỏi An Hạ Uyển.
An Hạ Uyển lắc đầu.
“ Tôi có việc đi trước đây là danh thiếp của tôi, có gì tôi mời cô dùng cơm nhé ” Hạ Cẩn Nam nhìn đồng hồ xong liền rời đi.
An Hạ Uyển cầm tấm danh thiếp trên tay mỉm cười rồi cô ta cúi người nhặt lại những tờ tài liệu vị rơi ra khi nãy.
Có những thứ không là của mình cố tranh cố giành cấp mấy cũng không có được.
Nhưng có những người thoát qua lại mang cho ta cảm giác yêu đương đến mãnh liệt