Mạc Gia Uyên mang thai Tần Gia Hào không dám rời cô nửa bước.
Anh sợ cô ngủ dậy không có anh sẽ khóc, sợ nữa đêm chân cô đau, từ lúc cô mang thai anh dường như rất nhạy bén, cô cựa quậy một chút anh liền mở mắt ra.
Anh còn nhớ ngày cho mọi người biết cô mang thai, anh như bị mọi người đe doạ.
Ngay cả Dư Nhất Minh nói nếu cô mất một cân nào cậu ta sẽ cho anh ra bã.
“ Ông xã...!” Mạc Gia Uyên ngồi trên sofa nhìn Tần Gia Hào đặt chiếc iPad trên đùi chăm chú làm việc.
Anh quay đầu ánh mắt dịu dàng nhìn cô “ Hửm? ”.
“ Anh có thể đi đến công ty làm không? Anh ở nhà mãi như vậy em nhìn anh đến phát chán rồi.
Anh nhìn xem bảo bảo hai tuần nữa cũng đã ra đời rồi, tính ra thì cũng anh cũng đã ở nhà chín tháng rồi ” Mạc Gia Uyên bị anh bám đến mức bực bội hết cả người.
Lúc trước cô mong anh ở nhà bây giờ chỉ mong anh đi làm đi, cô đi ra đi vào đều gặp mặt anh thật sự rất chán đó nha.
Tần Gia Hào nghe cô nói liền sa sầm mặt nhìn cô, cô như vậy mà chán anh rồi.
Rõ ràng anh còn chưa đến ba mươi lăm tuổi mà vẫn còn đẹp trai nhiều người muốn như vậy mà?
“ Bảo bối nhỏ em dám chê anh? ” Anh liếc xéo cô một cái.
Cô nhìn anh giật mình, cô chỉ là muốn anh đến công ty làm cho tiện thôi mà, nếu anh cứ ở nhà vừa cực cho anh vừa cực cho nhân viên của anh.
“ Em không chê anh, chỉ là thấy anh không còn đẹp trai như trước nữa ” Mạc Gia Uyên cầm lấy một miếng xoài cắn một miếng nhìn anh vô tư nói.
Đột nhiên Tần Gia Hào tắt máy, đặt lên bàn anh xoay người nhìn cô.
Vẻ mặt có chút không vui, anh nhìn cô, sao anh vẫn cảm thấy cô vẫn luôn xinh đẹp như ngày nào nhỉ? Mà cô lại thấy chán anh rồi?
Cô nhìn anh không vui liền biết mình lỡ tổn thương anh rồi, Tần Gia Hào ở ngoài không sợ ai, về nhà bà xã nói một là một anh nửa lời cũng không dám cãi.
Mạc Gia Uyên nâng mặt anh lên hôn lên môi anh một cách nhẹ nhàng “ Tiểu Hào đừng giận! Em chỉ nói vậy vì sợ anh cực, trong mắt em anh là đẹp nhất ”.
Cơ mặt anh lúc này mới chịu giảng ra chút ít, anh hai tay ôm lấy mặt cô.
Trán tựa vào trán cô “ Có thật không? ”.
Cô mỉm cười gật đầu.
Mặt anh đột nhiên biến sắc “ Giỏi! Em còn dám trêu chọc anh, có phải anh cưng chiều em rồi em sinh hư không hả? ”
Anh áp môi mình lên môi cô hôn một cách ngấu nghiến, tay cũng không an phận mà luồng vào váy cô để sờ soạng.
Anh vốn dĩ lực rất mạnh một cái đã nhấc bổng bảo bối và bảo bảo nhà anh lên rồi.
“ Anh không phạt em, em liền tưởng anh sợ em rồi ” Tần Gia Hào bế cô đi thẳng vào phòng.
Anh phải phạt nhất định phải phạt cô, nếu không sẽ có ngày người khác cướp bảo bối nhà anh đi mất.
Mạc Gia Uyên biết mình chọc anh quá đáng rồi, cô sợ hải ôm dính anh, bây giờ muốn anh buông tha cho cô, cô cũng không dám mở miệng ra xin.
Biết trước thế này cô đã không chọc anh rồi, ai mà ngờ được anh sẽ như vậy chứ.
.......
Trước khi sinh Tần Gia Hào không yên tâm liền đưa cô vào bệnh viện theo dõi, anh còn mời bác sĩ giỏi nhất về.
Mạc Gia Uyên bị anh đưa vào bệnh viện của Tần Gia liền khó chịu.
Cô ở phòng bệnh đặc biệt mà chỉ có người của Tần Gia mới có thể vào đây.
Anh nằm bên cạnh vòng tay ôm lấy cô, bàn tay dịu dàng xoa chiếc bụng to tròn của cô để cô dễ chịu.
Nhưng khác với dự định là ba ngày nữa mới sinh thì bụng của cô lại đau dữ dội.
Ngày một đau hơn, cô đau đến mức đổ mồ hôi đầy trán, bàn tay cô khó khăn lay lay anh dậy.
“ Tiểu Hào! Bụng em....bụng em đau quá ”
Tần Gia Hào nghe tiếng nấc của cô liền bật dậy nhìn cô đau đến mức mồ hôi đầy trán.
Anh nhanh tay nhấn chuông, anh đỡ cô ngồi dựa vào lòng mình, tay nhẹ nhàng xoa cho cô.
“ Đừng sợ....bảo bối nhỏ đừng sợ sẽ không sao đâu em cố gâng mộ chút ” Tần Gia Hào không ngừng vỗ về cô vì sợ cô đau đến mức bất bình tĩnh.
Vì là phòng đặc biệt của Tần Tổng nên khi nhấn chuông bác sĩ lẫn y tá đã ba đầu sáu chân mà chạy thật nhanh, chỉ sợ làm phật lòng vị tổng tài khó tính này.
Mạc Gia Uyên được chuyển vào phòng sinh, Tần Gia Hào không yên tâm nên đành vào cùng cô mà bác sĩ cũng không một ai dám lên tiếng cảng lại.
Ở trong có Tần Gia Hào ở ngoài còn có tất cả mọi người Mạc Tư Thần và cả La Hoàng Nhi cũng đến.
Cô nhìn anh ở bên cạnh, bàn tay nắm chặt lấy tay cô.
Vị bác sĩ khổ sở không dám thở mạnh, mỗi động tác điềi rất kỷ lưỡng chỉ sợ sơ xuất thì ngay cả gia đình mình cũng khó mà chu toàn.
“ Tần Phu Nhân cô hít thở sâu một chút cố gắng lên, em bé đã sắp ra rồi ” Vị bác sĩ kia nhìn cô lên tiếng.
Tần Gia Hào lau mồ hôi trên trán cô, anh nắm lấy tay cô không dám buông “ Bảo bối nhỏ cố lên, em không được bỏ cuộc, ngoan bảo bảo sắp ra rồi ”.
Mạc Gia Uyên cắng răng gật đầu, cô dùng hết sức bình sinh gặng thêm một cái nữa.
Cho đến khi bác sĩ mừng rỡ nói với cô rằng “ Ra rồi, Tần Tổng là một bé trai ”.
Cô mệt mỏi liếc mắt nhìn đứa bé được y tá bế lên mỉm cười ngọt ngào nhìn anh.
Còn Tần Gia Hào nghe đến con trai liền cứng đờ, anh sợ mất vợ, anh còn nhớ ba anh nói lúc sinh anh ra ông ấy đã bị con trai mình là anh dành mất vợ đó.
“ Bảo bối nhỏ! Em vất vả rồi ” Tần Gia Hào mặc kệ đứa con trai vừa mới lọt lòng mà chỉ quan tâm một mình cô.
Anh hôn lên trán cô một cách yêu chiều.
Anh đang cố giữ bình tĩnh khi nãy nhìn cô chịu đựng đau đớn sinh ra bảo bảo, anh thật sự không bao giờ muốn cô chịu đựng cảm giác đó thêm lần nào nữa.
Mạc Gia Uyên mỉm cười nhìn anh, sau đó mệt mỏi mà đôi mắt nhằm nghiền.
Còn Mạc Tư Thần chưa gì đã bị bắt giữ em bé rồi.
Anh ta ôm đứa bé trên tay khoé môi giật giật, anh thật không ngờ Tần Gia Hào lại là một người trọng nữ khinh nam đó nha.
Tẩt cả mọi người đều quay quanh đứa bé trừ Tần Gia Hào anh, chỉ chăm chăm một mình Mạc Gia Uyên anh còn chưa kịp nhìn con mình lần nào.
“ Tần Gia Hào! Cậu là đồ khốn dám trọng nữ khinh nam ” Dư Nhất Minh nhìn Tần Gia Hào một chút cũng không để ý đến con trai mình liền liếc xéo rồi mắng.
“ Nó là kẻ thù ” Tần Gia Hào nhếch mép quăn cho Dư Nhất Minh một câu mà khiến tất cả mọi người có bật cười.
Sau tất cả bọn họ mỗi người một ý định, cuối cùng cũng có thể hạnh phúc sau tất cả thử thách, khó khăn, ân oán mà đời trước tạo nên.
Cô gái nhỏ năm đoa bay giờ trưởng thành, cô có được anh trai nhỏ mà mình thầm thương trộm nhớ, cô có một gia đình nhỏ đầy đủ cả ba người.
Mọi thứ quá đỗi hạnh phúc.
.........
Sáng hôm sau thức dậy cả thân dưới liền cảm thấy đau.
Mạc Gia Uyên câu đầu tiên hỏi anh chính là đặt tên cho bảo bảo chưa.
Tần Gia Hào lộ ra vẻ mặt không cam lòng khi chưa gì mà vợ đã nhắc đến mỗi thằng bé rồi.
“ Anh định đặt tên con là gì vậy? ”
Tần Gia Hào liếc nhìn câi cụt bông nhỏ đang nằm bên cạnh rồi suy nghĩ mấy phút “ Tần Vũ Phong ”
Cô nghe xong cũng không ý kiến.
Còn anh chỉ là nghĩ đại một cái tên cho kẻ thù tương lai của mình thôi cũng không thèm để ý.
“ Anh bế con chưa ” Mạc Gia Uyên thừa biết Tần Gia Hào kì thị con trai nên cô cố chấp tra hỏi, thằng bé trong tay mẹ nằm yên không một chút quấy phá.
Tần Gia Hào nhìn cụt bông trong tay cô đang được cô bế liền lắc đầu “ Anh không dám ”
Cô liền bật cười nhìn anh.
Mạc Gia Uyên chỉ anh cách bế em bé, Tần Gia Hào chăm chỉ học hỏi không dám rời mắt.
Nhưng đến khi bảo bảo được cô đặt lên tay anh, cả người anh liền cứng đờ không dám động đậy.
Cô nhìn thằng bé trên tay anh liền cảm thấy anh hạnh phúc, cô cúi đầu hôn lên gương mặt của thằng bé khiến Tần Gia Hào đen mặt.
Cô cảm thấy có gì đó không đúng liền ngẩn lên nhìn anh.
Vừa nhìn anh liềm hiểu vấn đề, cô hôn lên môi anh một cái rồi dịu dàng nói “ Tần Gia Hào! Em yêu anh.
Có được anh rất khó khăn nên em phạt anh bên cạnh em cả đời ”.
“ Anh tình nguyện chịu phạt! Mạc Gia Uyên! Anh yêu em ” Tần Gia Hào hôn lên môi cô một cách nhẹ nhàng nhưng lại chứa rất nhiều sự yêu thương dành cho cô.