Bên ngoài thì Tử Thiên ngồi cùng với Kha Nguyệt. Cô luôn miệng hỏi, không hiểu sao mà cô lại thấy người này rất thân quen, dù cô không nhớ gì cả. Thành Duệ đi ra.
- Tiểu Nguyệt, cô vào với cô ấy đi.
- Được.
Thành Duệ cùng Tử Thiên đi xuống căn tin bệnh viện, mua cháo cho cả người.
Kha Nguyệt vào ngồi trên ghế, cạnh giường bệnh.
- Sao cậu nhìn chằm chằm tớ thế?
- Tớ sợ cậu có chuyện gì nữa. Nếu tớ nhanh chóng nhớ lại thì hay biết mấy.
- Cậu cứ thuận theo tự nhiên đi, gượng ép không phải là tốt. Dù sao giờ tớ cũng có các cậu bảo vệ rồi mà. Cậu chỉ cần bảo vệ bản thân mình cho tốt thôi.
- Tớ biết rồi.
Tử Thiên và Thành Duệ mua cháo ở căn tin thì không thấy Minh Thành đứng ở ngoài bệnh viện nữa. Tử Thiên chỉ nghĩ rằng anh ta đi điều tra thêm. Thành Duệ nghe Tử Hạ nói, lòng càng thêm nghi ngờ. Hai người mua cháo rồi nhanh chóng trở lại phòng bệnh, mọi chuyện vẫn ổn.
- Hai người ăn cháo đi.
- Tiểu Hạ, đây là tài liệu bọn anh điều tra được. Em ăn xong thì xem đi.
Không cần đợi đến ăn xong, Tử Hạ chơi lớn vừa ăn vừa xem.
- Có nghi ngờ là có sự nhúng tay của sát thủ? Là sát thủ cấp A?
- Ừ. Đó là điều anh thắc mắc. Nhóm cướp đó có thể là sát thủ, nhưng nếu không được đào tạo, không thể đến cấp A. Là ai đã nhúng tay vào?
- Chuyện này em chưa biết, khi nào em thấy ổn hơn, em sẽ điều tra. - Dù nói vậy nhưng đầu Tử Hạ đã xuất hiện một cái tên.
" Có thể là cậu ta ".
Tử Hạ xoay qua Kha Nguyệt.
- Tiểu Nguyệt, có thể vài ngày tới cậu sẽ ở cạnh anh hai tớ, anh ấy sẽ bảo vệ cậu. Được chứ?
- Được, tớ tin cậu.
- Duệ, anh chiều nay đi với em tới một nơi.
- Nhưng vết thương của em?
- Anh quên em là ai rồi à?
Tử Hạ đã dùng sức mạnh của Phàm Gia chữa trị vết thương trên người mình, vì đây là chuyện cấp bách, không thể để mất dấu vết được.
- Em chỉ cần ngủ một giấc dậy là ổn thôi. Anh hai. anh giúp em trông coi Tiểu Nguyệt.
- Được.
Tử Thiên đưa Kha Nguyệt sang phòng khác rồi dỗ cô ngủ, anh vẫn ngồi ở đó. Để đề phòng chuyện giống của Tử Hạ xảy ra, cửa sổ được đóng kìn và kéo rèm lại.
- Em đã nghi ngờ ai đúng không?
- Không có, em làm gì biết tới ai mà nghi ngờ.
- Đừng giấu anh. Nếu em không có nghi phạm, em đã không tùy tiện dùng sức mạnh đó. Nếu em dùng tức là chuyện phải gấp gáp lắm.
- Được rồi, em đùa anh thôi, anh không hỏi em cũng sẽ nói, đó là lý do em bảo anh hai đưa Tiểu Nguyệt sang phòng khác. Anh có biết nghi phạm của em là ai không?
- Không?
- Mạch Thiên.
- Tại sao lại là cậu ta? Thế giới này có biết bao sát thủ cấp A, sao em lại nghĩ đến cậu ta? Em thương nhớ cậu ta sao? Em hết thương anh rồi sao?
Tử Hạ bất lực lấy tay chống mặt vì Thành Duệ tuôn ra những lời cô không ngờ đến.
- Bỏ cái tay em xuống, vai đang bị thương, dù có chữa trị cũng hạn chế động vào nó.
- Sao anh không nói nữa đi. Em không ngờ anh trẻ con như thế đấy, lại ngồi đây, em giải thích cho anh nghe rõ ràng.
Thành Duệ rời ghế tiến lại phía giường ngồi. Anh bế nhẹ cô lên đùi mình.
- Em giải thích đi, nếu có gì sai anh sẽ phạt em ngay.
- Anh...
Tử Hạ thở dài rồi mở miệng.
- Như bọn anh điều tra, đó là sát thủ cấp A. Quân của Hàn Sát không tự nhiên mà đụng chạm tới các sát thủ ở các nơi khác, không phải cậu ta thì là ai?
- Được, lời giải thích tạm được chấp nhận. Em mau ngủ đi
- Còn anh?
- Anh thức canh em cho an toàn. Em không được ý kiến, nếu em mà cãi lại anh thì anh sẽ phạt em. Mau ngủ.
- Em biết rồi.
Tử Hạ bĩu môi nhắm mắt lại, tay kéo anh nằm xuống chung với mình.
- Ôm em, em mới ngủ được.
- Được, anh ôm em. Mau ngủ đi.
- Vâng.