Nhóm người kia vì sợ làm Kha Nguyệt sợ nên đành phải đứng ở ngoài mà nhìn. Sau khi Kha Nguyệt ngủ và thấy Tử Hạ vẫy tay, cả mới dám vào.
- Rốt cuộc đêm đó Tiểu Nguyệt đã thấy chuyện gì mà mọi chuyện lại thành ra như thế chứ....
Minh Thành vò đầu bứt tai mà nói ra với giọng mang theo sự nghẹn ngào. Thành Duệ lắc đầu rồi vỗ nhẹ lưng anh.
- Không phải lỗi của anh / cậu đâu, đừng tự trách nữa. Bây giờ việc cần làm là bảo vệ Kha Nguyệt. Ví thể trong đêm đó cậu ấy đã thấy một cái gì đó, sau đó bị tấn công. Có thể hung thủ là một trong những thành viên của nhóm buôn bán chất cấm, vì ở hiện trường cảnh sát tìm thấy một bao chất cấm, được gói rất kĩ. Hung thủ nếu vẫn chưa bị bắt, và sẽ biết cậu ấy còn sống, đương nhiên hắn sẽ không tha cho cậu ấy dễ dàng như vậy đâu. Bây giờ cậu ấy rất sợ đàn ông, nhưng nơi này lại hầu như toàn là nam giới. Hiện tại chỉ có vài người biết cậu ấy là nữ. Em sẽ cố gắng thuyết phục cậu ấy cải trang. Thời gian này em sẽ ở cạnh cậu ấy, mọi người cứ điều tra tiếp, em có thể giúp gì em sẽ giúp.
- Bọn anh biết rồi, vậy giao Kha Nguyệt cho em, em cũng phải cẩn thận.
- Tiểu Hạ này, mọi người này, cho tôi ở riêng với Tiểu Nguyệt một lát được không?
- Được.
Mọi người đi hết ra ngoài, bên trong chỉ còn lại Minh Thành đang nằm lấy tay Kha Nguyệt cùng sự im lặng bao trùm lấy căn phòng.
- Anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ em tốt, làm em thành ra như thế này...
Nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt Minh Thành, chảy dài xuống tay cô.
Bên ngoài phòng hồi sức.
- Anh hai, Duệ, hai người cố gắng vực dậy tinh thần Minh Thành đi. Bây giờ anh ấy đang rất hoảng loạn, nhóm lại cần anh ấy. Em sẽ cố gắng giúp Tiểu Nguyệt nhớ lại mọi thứ một cách nhanh nhất. Việc nhiệm vụ nhờ người.
- Bọn anh biết rồi.
Thành Duệ tiến tới, ôm chặt Tử Hạ.
- Anh sao vậy?
- Không có sao, anh chỉ sợ sau này anh không được ôm em nữa
- Anh lại nói nhảm gì thế, anh hai nhìn kìa. Mau thả em ra.
Minh Thành lúc đó cũng từ phòng hồi sức đi ra.
- Tiểu Hạ, nhờ cô rồi.
- Tôi biết rồi, tôi đối với cậu ấy không chỉ là bạn thân mà như chị em trong gia đình. Anh không cần phải lo
- Cảm ơn cô. Tôi xin phép.
- Ba người cẩn thận nhé.
- Bọn anh biết rồi. Bọn anh đi đây, bảo trọng.
- Vâng.
Tử Hạ vẫy tay chào tạm biệt ba người kia rồi đi vào phòng.
- Tiểu Nguyệt ơi là Tiểu Nguyệt, mau trở lại với dáng vẻ xưa của cậu đi...
Ở bên ngoài bệnh viện.
- A Thành, sao cậu cứ ủ rũ mãi thế? Tôi thấy tôi buồn lây luôn ấy.
- Tôi biết làm sao bây giờ. Đột nhiên cô ấy lại mất trí nhớ...
- Công việc của chúng ta là tập trung điều tra thôi. Tôi tin em gái tôi sẽ có cách giúp Tiểu Nguyệt khôi phục trí nhớ.
- Em cũng vậy. A Thành, mau phấn chấn lên nào. có thể mới điều tra mà giúp ích được chứ.
- Cảm ơn hai người, tôi biết rồi.
Minh Thành nhanh chóng hưng phấn trở lại, cả đi đến đồn cảnh sát.
Tại bệnh viện.
- Tiểu Hạ này?
- Làm sao?
- Cậu cho tớ biết thêm về tớ được không?
- Sao đột nhiên cậu lại hỏi vậy?
- Chỉ là tớ cảm thấy tớ quên cái gì đó rất quan trọng.
" Cậu quên rất nhiều thứ quan trọng đó ".
- Được, cậu muốn biết gì cứ hỏi.
- Tớ là ai? Tớ đã làm gì? Sao tớ thấy cậu cứ nhìn ra cửa sổ? Tớ đã vướng vào chuyện gì sao?
- Cậu là Hạ Kha Nguyệt, cậu chưa làm gì cả. Chỉ là đêm đó chúng ta ở khách sạn, cậu bỗng mất tích, cạnh cậu là nữ nhân có dấu hiệu bị xâm hại, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Chúng tớ không rõ cậu đã thấy gì, nhưng có người đã đánh cậu, làm cậu mất trí nhớ. Bây giờ mọi người rất cần cậu nhớ lại, nhưng không cần cậu phải tự ép buộc bản thân mình. Bây giờ cần nhất là cậu phải giả nam, vì chúng ta tới đây làm nhiệm vụ, thành phố này lại ghét nữ giới. Được chứ?
- Được, tớ biết rồi.
Môi Kha Nguyệt mấp máy, định hỏi thêm điều gì đó thì bỗng cửa sổ vỡ, Tử Hạ ngã xuống sàn.
- Tiểu Hạ?!