Nhưng vẫn chưa có thiện cảm gì với cô vì cứ nghĩ cô là một vị tiểu thư kiêu ngạo của vị thương gia giàu có nào đó trong giới thượng lưu. Nhưng lúc này khi nghe cô giao tiếp với bà bằng một giọng nói hiền hòa rồi bà đã nghĩ khác về cô. Cô khác với những tiểu thư quyền quý kia. Bà lúc này nở một nụ cười hiền hòa nhìn cô.
- Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi làm quen với ngôi nhà này nhé.
- Dạ
Cô lúc này nhìn thấy bà đang nở một nụ cười với cô. Nhanh chóng đáp trả lời đề nghị của bà rồi nở một nụ cười tươi tắn. Rồi hai người từ từ đi tham quan căn biệt thự lớn. Trên đường đi phải nói là họ nói chuyện với nhau hợp ý và cô cùng.Trong mắt cô bà là một người rất hiền hòa. Còn trong mắt bà lúc này cô là một cô gái đáng yêu. Hai người cứ vậy mà đi hết các phòng ngôi nhà của hắn phải nói là lớn kinh khủng. Cô và bà phải đi tham quan cả buổi mới biết được hết. Đã vậy trên đường đi bà kể cho cô rất nhiều chuyện về hắn và tính cách của hắn nhưng nó lại hoàn toàn ngược lại với cái tính cách mà cô biết được khi ở bên cạnh Lăng Thần Rồi bỗng nhiên
- Gia đình cháu ở đâu vậy
Lúc này khi nghe đến câu hỏi của bà khuôn mặt cô lúc này lại lặng xuống một vẻ buồn hiện ra trên khuôn mặt cô.Thật ra cô là trẻ mồ côi từ khi còn chưa cai sữa mẹ cô đã bị cho vào cô nhi viện. Rồi cho đến một hôm.năm đấy cô nhớ là mình được ba tuổi. Một cặp vợ chồng trẻ đã đến và nhận nuôi cô. Mặc dù gia đình họ rất nhiều tiền nhưng tính cách của họ lại rất thân thiện không giả tạo như những người giàu mà cô đã gặp.Vì vậy cô cũng đã chấp nhận và đi cùng với họ. Lúc ấy phải nói là tuy không cùng huyết thống với nhau nhưng cô có thể cảm nhận được tình yêu thương của họ dành cho cô rất chân thật.Họ coi cô như con ruột của mình vậy. Cô cũng rất yêu quý họ và coi họ như cha mẹ ruột của mình. Những năm đó cả gia đình cô phải nói là yêu thương nhau không khác gì những gia đình khác.
Rồi năm tháng trôi đi và cũng đến cái ngày định mệnh ấy. Ngày hôm đó cô đã xin sang nhà bạn ngủ và không biết chuyện kinh hoàng gì đã sảy ra với gia đình cô. Sáng hôm sau khi về nhà hai cái xác treo lơ lửng trên không khuôn mặt trắng bệch cả người không còn một chút hơi ấm nào. Lúc đó cô như chết lặng đi gia đình cô yêu thương nhất đã.... Nước mắt tuôn ra.Cứ vậy mà ngất đi lúc nào không hay biết. Rõ ràng mới hôm qua khi cô xin họ để qua nhà bạn ngủ họ vẫn cười nói vui vẻ mà tại sao hôm nay cô biết công ty của ba cô mấy ngày nay phải nói là xuống dốc không kiểm soát được nhưng không lí nào họ lại làm vậy. Họ là những người luôn luôn lạc quan trước những lúc khó khăn mà tại sao bây giờ lại. Không gian như dần dần chìm vào bóng tối và cứ thế cô ngất đi.Rồi những ngày sau những khuôn mặt bi ai tiến vào tang lễ của cha mẹ cô rồi cho cô những lời khuyên rồi những lời chia buồn cùng cô. Lúc ấy cô vẫn như một cái xác không hồn nhận những lời nói đó.Và cô cũng biết những lời nói đó không chỉ là những lời khuyên, chia buồn mà cũng là những lời nói cuối cùng khi họ vẫn còn coi trọng cô.Vì cô biết ngay lúc đó cô trong mắt họ cô đã hết giá trị lợi dụng rồi. Rồi họ xẽ coi cô như là một con chuột bẩn thỉu rách nát từ giới cống chui lên mà thôi.
Và trong lúc ấy một bàn tay đã kéo cô ra khỏi những nỗi đau dàng buộc đó. Hắn chính là Lục Trí Hào người đã đính hôn với cô rồi anh ta nói những lời mật ngọt nhưng lời dỗ dành rồi hứa hẹn sẽ cưới cô khi cô đi du học về. Nhưng bây giờ nghĩ lại cô đúng là một con ngốc mà lại bị những lời nói giả tạo của anh ta lừa một cách ngoạn mục. Vì tất cả chỉ vì danh tiếng của công ty hắn ta mà thôi. Nào là giám đốc Lục đã không vì lợi ích cá nhân mà vẫn giữ lại đính hôn mặc dù gia đình của cô đã phá sản.Rồi lại nhân hậu cho cô đi du học... Và những lời hay ý đẹp đó đã kéo công ty của Lục Trí Hào lên một cách đáng kể.Rồi đến cái ngày cô đi du học về thì sao không một ai nhớ mặt cô nữa. Nói trắng ra là coi cô như một con chuột bẩn thỉu dưới cống vừa chui lên. Một công cụ đã hết sử dụng.Bây giờ nghĩ lại cô lại càng tự chế diễu mình hơn thật là một con nhỏ ngu ngốc mà.
Lúc này khi thấy nét mặt của cô đã đượm buồn nên bà đã chuyển chủ đề sang chuyện khác. Còn cô thì vết thương ấy cũng đã lâu quá rồi bây giờ cô đã mạnh mẽ hơn khi nhắc đến chuyện đó cô cũng không oà lên khóc than nữa mà thay vào đó chỉ là một nét mặt buồn rầu thôi.Vì cô biết dù cô có khóc nhiều đến cạn kiệt nước mắt thì quá khứ vẫn không thay đổi. Và thay vào đó cô sẽ cô gắng mà sống thật tốt không để những năm họ chăm sóc cho cô để giờ chỉ có một chút chuyện như vậy mà cô đã mềm yếu.
- Mà Thần Vũ có đối sử với cháu tốt không, vì cái tính cách lạnh lùng của thiếu gia bà lo rằng.....
- Không đâu anh ấy đối xử với nhau rất tốt. Mà cháu thấy tính cách của anh ấy có lạnh lùng như mọi người nói đâu, như trẻ con ý
- Vậy hả
- Dạ
- Ta cứ nghĩ thiếu gia sẽ bị nỗi đau năm sưa mà....
- Nỗi đau năm sưa!. Có chuyện gì sao dì?
- À...K.. không có chuyện gì đâu
Nét mặt của bà lúc này có thể thấy rõ bà đang lảng tránh. Nên cô cũng không muốn làm bà khó sử mà đã đổi chủ đề
- Mà dì làm ở đây bao lâu rồi ạ
- Xem nào, chắc cũng tầm khoảng năm rồi thì phải
- Lâu vậy
- Mà dì có biết chồng con thích ăn gì không
- Sao muốn lấy lòng anh àBỗng một giọng nói vang lên từ đằng sau lưng họ. Theo phản xạ hai người đều quay lại nhìn
- Thiếu gia về rồi
Cô lúc này mới lúng túng vì câu nói vừa nãy của hắn
- Đâu có..a..ai thèm lấy lòng anh chứ
- Không sao tối nay làm chồng vui là được
- Không phải hôm qua đã
- Không đủ
"Trời ơi cái tên ác ma này" Cô lúc này máu đã đổ dồn lên não hết rồi chỉ muốn lao tới nắm đầu hắn rồi cho hắn mấy chưởng la hán thôi nhưng dì Phụng đang ở nên cô phải cố gắng kìm nén lại.Còn hắn thì nở một nụ cười hình bán nguyệt cực đẹp nhìn cô gái nhỏ đang tức giận. Bà lúc này đã để ý thấy nụ cười đó. Nó thật thành thật. Phải nói là từ cái đêm định mệnh ấy hắn chưa từng nở một nụ cười như vậy với mọi người xung quanh. Đa số mọi người nhìn thấy chỉ là một nụ cười giả tạo kể cả với bà hắn cũng chỉ gượng gạo nở một nụ cười. Nhưng đối với cô gái nhỏ này thì. Cuối cùng cuộc sống của hắn đã được tô thêm màu không còn là màu đen u ám nữa.Bà nhẹ nhàng cười một nụ cười hiền từ rồi ghé vào tai của cô
- Thật ra bà cũng rất mong được bồng cháu vậy nên cố gắng nhé Dao Dao
Khuôn mặt cô lúc này đã đỏ chót lên rồi còn bà cũng để lại không gian cho hắn và cô.Hắn lúc này cười đắc ý
- Tối nay chờ em nha
Cô lúc này không nói được gì nữa chỉ biết khóc than cho số phận nghiệt ngã của mình.
- Rồi xuống ăn cơm rồi còn đi làm nữa