Căn bếp đã bị thiêu rụi sạch, phải mất tận mấy tuần mới tu sửa xong.
Bây giờ ở đây lại khá bất tiện, chuyển tới nhà cho Y Nguyệt ở là đúng quá rồi!
Cố Duật Hoành không hỏi ý kiến của cô liền tự mình quyết định.
Trước khi lên phòng lấy đồ, Hứa Văn lo lắng hỏi.
"Thiếu gia, tới nhà thiếu phu nhân có lẽ khá bất tiện.
Vẫn là để tôi theo cậu, dù sao tôi cũng được phu nhân để bên cạnh cậu."
Lời của Hứa Văn nghe liền hiểu, ông ta muốn theo anh để giám sát.
Cố Duật Hoành biết rõ điều này, vì vậy mới không trách mắng Y Nguyệt mà còn lên một kế hoạch khác để cắt đuôi người quản gia.
"Không cần.
Để vài người hầu đi cùng tôi là được rồi.
Ông ở nhà còn coi chừng, tuy là người được thuê đến để sửa, nhưng không ngoại trừ trường hợp bọn họ động tay chân hay ăn trộm gì đó."
Hứa Văn rất muốn nói lại, nhưng ông biết tính của Cố Duật Hoành, đành im lặng gật đầu.
Duật Hoành vào phòng, dọn dẹp đồ đạc, Y Nguyệt bên cạnh đáng thương xin anh.
"Hay là không đi nữa.
Dù sao cũng chỉ có một chút bất tiện, chịu một chút là được.
Nếu anh muốn ăn cơm, tôi sẽ dậy sớm để gọi đồ.
Anh muốn tắm rửa, tôi sẽ giúp anh..."
"Tắm rửa?" - Anh cắt ngang câu nói của cô.
Y Nguyệt lại muốn tự mình giúp anh tắm rửa sao?
Dường như hiểu được ý đồ trong câu hỏi của anh, cô vừa giận vừa ngượng.
"Này, nghĩ gì đấy.
Ý tôi là chuẩn bị nước giúp anh thôi."
Nghe vậy, Duật Hoành cũng chẳng nói gì.
Anh cũng chỉ đang trêu cô một chút thôi.
Gấp lại vali, anh mới nói.
"Tôi nói rồi, những người chọc vào Cố Duật Hoành này sẽ không xong đâu."
"Tôi chọc gì anh chứ?"
"Đừng tưởng tôi sẽ tin đám cháy kia là vô tình.
Dù có đãng trí làm cháy thức ăn cũng không tới nỗi cháy cả cái phòng bếp to như vậy.
Cô lừa ai thì được chứ lừa tôi thì còn non lắm!"
Y Nguyệt ngạc nhiên, tới vậy mà anh ta cũng đoán ra.
Nhưng đoán ra rồi thì sao? Anh ta vẫn có thể ở đây trong vài tuần tới mà? Có nhất thiết phải tới nhà cô không?
"Đương nhiên việc đột ngột đến nhà cô cũng là có lý do.
Còn là gì thì cô cũng biết rồi, thế nên đừng thắc mắc nữa."
Anh kéo vali ra ngoài, định ngay bây giờ chuyển tới nhà cô.
Y Nguyệt sốc toàn tập, vốn làm cháy bếp để Cố Duật Hoành không bắt cô nấu nướng, ai ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Đúng là xui tới mạng mà!
Lên trên xe, sắc mặt Y Nguyệt không ổn chút nào, chỉ bị bao trùm bởi một màu đen u ám.
Xong đời rồi, những ngày u ám của cô tới rồi!
Vừa tới cửa biệt thự, gần chục người hầu chạy vào trước xếp thành hai hàng để nghênh đón thiếu gia của mình.
Tony hoảng hốt, chưa biết gì đang xảy ra liền thấy Cố Duật Hoành từ ngoài đi vào.
Theo phản xạ tự nhiên, cậu hỏi.
"Các người là ai? Sao dám xông vào biệt thự?"
"Nhanh vậy đã quên tôi rồi?"
Cố Duật Hoành xuất hiện làm không gian trở nên ngột ngạt.
Y Nguyệt nhỏ bé đứng đằng sau, không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý.
Ngả người xuống sô pha, Cố Duật Hoành có vẻ rất thoải mái và tự nhiên.
Hôm qua anh mới đến đây, ấn tượng không nhiều cho lắm.
Bây giờ nhìn kĩ lại, quả thật còn to hơn cả biệt thự của Cố gia.
Anh ung dung ngồi đó, thử hòa mình làm quen với cảnh vật nơi đây.
Tony kéo Y Nguyệt ra một góc, chất vấn cô.
"Chuyện gì thế này? Sao Cố Duật Hoành lại dắt theo nhiều người tới đây vậy?"
"Là do sự ngu ngốc của tôi...!Huhu.
Lần này phải sống chung với lũ rồi!
Sau khi nghe Y Nguyệt kể lại, Tony chả biết nói gì hơn ngoài việc nói ra chục câu "ngốc".
Cậu ta ở một mình quen rồi, nhiều thì là khi An Nhiên tới, nhưng trong căn biệt thự ảm đạm này bây giờ đã đầy kẻ hầu người hạ.
Đột nhiên cậu cảm thấy chẳng còn tự do như trước.
"Thế là bây giờ hắn ta định ở đây lâu không?"
"Hừm...!tầm vài tuần gì đó.
Anh tưởng tôi muốn lắm sao, đây chỉ là bất đắc dĩ thôi."
"Được được! Thế rồi cái đống ấy kia giải quyết làm sao?"
"Hì hì, anh chịu khó chút nha.
Chúng ta sẽ làm mọi cách để anh ta tự mình rời khỏi đây." - Y Nguyệt nở một nụ người ranh mãnh khiến ai cũng khiếp sợ.
Cô lại có âm mưu gì thế này?
Quay sang Cố Duật Hoành, cô thân thiện hỏi anh.
"Vậy...!anh chưa đi làm à?"
"Hôm nay tôi quyết định ở nhà, khong đi đâu cả.
Dù sao mấy nay công ty cũng không có việc gì quan trọng."
Vẫn là nụ cười ấy, nhưng là nụ cười chứa đầy sự tức giận.
Cô không thèm hỏi anh nữa, định lên phòng thì lại bị gọi lại.
"Này, không tính làm cơm cho tôi ăn à?"
"Đây là nhà tôi, không có quản gia thì anh còn bắt tôi diễn làm gì.
Mấy cô hầu kia tới đây là để làm cảnh à?"
Vừa nói, Y Nguyệt vừa liếc mắt tới phía mấy người hầu.
Câu nói và ánh nhìn của cô hình như dập tắt hoàn toàn hình tượng thiếu phu nhân hiền hậu dịu dàng trong mắt họ.
Ai nấy cũng cúi đầu, không dám nói gì.
Cố Duật Hoành phẩy tay.
"Đồ họ nấu không hợp khẩu vị của tôi, tôi không muốn ăn."
Cô nhìn anh, một ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, thầm nghĩ.
"Cái tên này bị dở à.
Mình xào món trứng khó ăn như vậy mà vẫn muốn mình làm thêm.
Khẩu vị của anh ta bị đột biến sao?"
Dù sao cô trước giờ chưa từng cung phụng người khác, ngoại trừ cái lần diễn cùng anh! Còn bây giờ, có chết cô cũng không thèm làm.
Không nói thêm lời nào, cô đi luôn lên phòng, chẳng quan tâm Cố Duật Hoành đang tức giận thế nào.
Cô không muốn làm, vậy thì anh tự làm.
Mấy món ăn có thể làm khó tổng tài toàn năng như anh sao?
Bước vào phòng bếp, đeo lên chiếc tạp dề...!màu hường...!Hừ, nữ nhân đúng là rắc rối, cái gì cũng toàn là màu sắc sặc sỡ.
Nhưng nếu không đeo sẽ bẩn bộ vest mất.
Nhìn Duật Hoành lúi húi với chiếc tạp dề siêu cute trong bếp, mấy cô người hầu hí hứng, bụm miệng cười.
Chăm sóc gia đình anh đã bao nhiêu năm rồi, các cô chưa từng thấy anh vào bếp lần nào.
Lần này lại bị thiếu phu nhân ép tới mức tự động tay thì quả thật nóc nhà này quá lớn rồi.
Họ không những không ghét bỏ sự thay đổi của Y Nguyệt mà còn ngày càng thích cô hơn.
Chỉ một lúc sau, mùi hương đã lan ngập cả phòng.
Hấp dẫn quá! Cố Duật Hoành tay bê ra bát cơm rang trứng cùng với một bát súp nhỏ, hơi nóng bốc lên đưa mùi thơm bay lên cả trên lầu.
Y Nguyệt đang lướt điện thoại, cảm nhận thấy hương thơm ngào ngạt truyền tới mũi, không thể cưỡng nổi, cô ném điện thoại rồi chạy xuống lầu.
"Ưm! Mùi gì thơm vậy?"
Chạy đến bàn ăn, mùi hương phưng phức tỏa ra khiến bụng cô kêu ùng ục.
Từ sáng đến giờ cô cũng chưa có gì vào bụng mà.
Dù bây giờ nhảy vô ăn cũng hơi ngại, ai nói cô lúc nãy mạnh miệng làm gì.
Cố Duật Hoành ăn từng miếng ngon lành, chỉ là Y Nguyệt cứ nhìn chằm chằm như thế thì thoải mái sao được?
Sau cùng, anh vẫn là đẩy dĩa cơm tới chỗ cô.
Đã có ý mời rồi thì cô cũng chẳng khách khí nữa!
Y Nguyệt ăn thử một miếng, đúng là ngon tuyệt hảo.
Nhà hàng năm sao chưa chắc đã sánh được với món này.
Chỉ một loáng, dĩa cơm đã sạch bóng.
Đến canh Cố Duật Hoành định cầm lên cũng bị cô uống trọn.
Ôm chiếc bụng no căng tròn, cô thỏa mãn vui vẻ.
Đúng là cô gái ham ăn.
Cố Duật Hoành đột nhiên tới gần làm Y Nguyệt giật mình, cô định né ra, nhưng anh cũng chỉ muốn lấy hạt cơm đang dính trên miệng cô.
"Có cần đề phòng tôi vậy không? Ăn uống chẳng thục nữ tí nào."
"Khụ, tôi là thế đấy..."
Nhìn hai người họ tình cảm, Tony ngồi bên cạnh trở thành kẻ vô hình.
Cậu ta đáng thương uống cả vại nước chanh, vừa đau vừa sót.
Y Nguyệt nhà cậu thay đổi rồi à, còn ân ái với nam nhân khác nữa, chua, chua quá!
Buổi tối, bên ngoài đã bị bao trùm bởi bóng đêm.
Căn biệt thự của Y Nguyệt hôm nay cũng rôm rả hơn hẳn.
Tuy biệt thự có vẻ rất rộng, nhưng tất cả các phòng đều bị bỏ trống nên rất bẩn và chưa có ai quét dọn.
Việc này từ sáng Y Nguyệt không hề nhắc tới.
Cô chính là cố ý, cố ý để đẩy Cố Duật Hoành vào phòng ngủ chung với Tony.
Anh ta tuy không muốn, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Đêm khuya thanh vắng, một căn phòng nhỏ, hai tên đực rựa nằm cùng nhau.
Cả hai người đều rất cứng ngắc, ngại ngùng.
Đúng là từ trước đến giờ Cố Duật Hoành chưa bao giờ phải ngủ chung với tên nam nhân nào cả.
Không gian im lặng, Tony hỏi.
"Duật...!Duật Hoành, anh ngủ chưa?"
"Chưa."
"Ờ...!Tôi chỉ muốn nói là...!Đêm ngủ tôi thường hay ngáy...!và tư thế có hơi xấu.
Nếu mà làm phiền thì tôi xin lỗi trước."
"Nhưng chắc không sao đâu, bây giờ có người ngủ cùng, chắc tôi sẽ không phát ra âm thanh lạ đâu."
Cố Duật Hoành không nói gì, càng khiến cho Tony thêm ngượng.
Nếu không phải vì sắp đặt của Y Nguyệt, cậu thà dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng rồi ném anh ta vào đó ở còn hơn.
Mười hai giờ đêm, bên ngoài gió thổi hiu hiu, bên trong phòng đây thì vô tư tiếng ngáy.
Nói là sẽ không phát ra tiếng động lạ, nhưng Tony có vẻ khá khoải mái.
Cậu ta vô tư gác chân lên người Cố Duật Hoành làm anh vô cùng khó chịu.
Vừa đẩy ra cậu ta lại lật người ôm lấy Duật Hoành, hết ôm tới ngáy ngủ, lơ mơ.
"Bảo bối! Lại đây nào chu chu...~"
Cậu ta chu mỏ lên, áp sát vào anh.
A! Nổi da gà chết mất.
Thực sự mất kiên nhẫn, Cố Duật Hoành thô bạo đẩy Tony ra một bên, ôm gối ra khỏi phòng.
Hôm nay trở trời, có vẻ khá lạnh, nằm ngoài sô pha, lật qua lật lại, vẫn là khó chịu quá.
Đã quá mười hai giờ đêm, Cố Duật Hoành chưa thể chợp mắt được.
Ở đây không một mảnh chăn, không khí lạnh lẽo của phòng khách cứ vậy quấn lấy anh.
Nếu cứ mãi thế này, ngày mai anh sẽ trở thành con gấu trúc mất.
Không thể trở lại căn phòng kia, chỉ còn một lựa chọn cuối cùng...!
Rón rén như một tên trộm, anh ta khẽ mở cửa phòng Y Nguyệt.
Chà, sang thật đấy, mở cả máy sưởi, hèn gì mà ngủ ngon như vậy.
Không như ai đó, tới tận bây giờ phải mò vào phòng người khác để ngủ nhờ.
Tuy biết việc này rất vô sỉ, nhưng biết sao bây giờ, giấc ngủ vẫn là quan trọng nhất.
Đã vô sỉ rồi thì vô sỉ cho chót luôn.
Anh với cô cũng không phải chưa từng ngủ với nhau