Một khuôn mặt tươi cười tràn đầy sức quyến rũ xuất hiện trong phạm vi của cô, trời ạ, sao anh lại ở chỗ này? Tướng ngủ vừa rồi của cô chẳng phải là..... Hà Tình ngẩng đầu nhìn một cáu sau lập tức cúi đầu.
Vũ Tuấn còn chưa nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn đã lập tức cúi xuống, nhưng lại lộ ra chiếc cổ trắng nõn bắt đầu hiện lên nhàn nhạy ửng đỏ, xem ra cái cô bé này là đang thẹn thùng.
“Ngủ có ngon không? Tình nhi.”
“Dạ...... sao anh Hàn lại tới nơi này?” Thưa dạ trả lời người đàn ông làm cô đỏ mặt này, thật không tốt a, sao mỗi lần gặp anh đều mất thể diện như vậy!
“Anh Hàn?”
“A...... Không phải gọi như vậy sao?” Hẳn là không sai a, Anh ấy là anh trai Thấm Nhụy không phải sao?
“Tình nhi gọi anh là “Tuấn” là được rồi, không cần gọi khách sáo như vậy..... “ Không thích miệng nhỏ của cô gọi anh như vậy, thật giống như anh chỉ là anh trai của bạn cô. Anh đối với cô là khác biệt, có lẽ anh muốn để cô từ từ có thói quen cũng anh thân mật.
“Tuấn?” Gọi anh Hàn cũng là khách sáo sao?
“Phải, Tình nhi cứ gọi như vậy là tốt rồi!” Nghe bộn nói mềm nhũn của cô gọi tên anh giống như đang làm nũng, đột nhiên sinh rư một loại tự hào, thật giống như cô là thuộc về anh! “Tình nhi đói bụng không? Có muốn đi ăn cơm hay không, đến giờ ăn cơm tối rồi!” thật muốn nhìn vẻ mặt như con mèo nhỏ của cô, uy cô ăn no là một chuyện làm cho người ta vô cùng hưởng thụ.
“A, được......” Tình nhi gật đầu, vươn bàn chân mảnh khảnh ra khỏi xích đu, cúi đầu tìm giày của mình.
“......” Cản lại đôi chân đang muốn đặt xuống đất, Vũ Tuấn cầm giày từ trên mặt đất giúp cô đi vào. Ngón tay nhẹ nhàng xoẹt qua lưng bàn chân khéo léo của cô, ngẩng đầu nhìn phản ứng của cô. Quả nhiên lần này ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ. Vật nhỏ phải nhanh chóng tập thói quen thân mật với anh, bằng không gần thêm một bước nữa thật sợ cô có thể té xỉu, anhnkhoong đợi được quá lâu!
Đi giày xong Vũ Tuấn kéo Hà Tình đứng lên. “Đi thôi......” Bàn tay tự nhiên nắm lấy tay nhỏ bé của cô, lôi kéo cô đi ra ngoài.
“Cả ngày hôm nay ở đây sao? Thấm Nhụy có dẫn em đi dạo hay không?” Tùy ý tán gẫu để cô có thể thả lỏng thần kinh đang căng.
“Thấm Nhụy trở về rồi, nói là phải viết luận văn gì đó. Thím Trương dẫn em đi dạo, phát hiện nhà ấm trồng hoa, em rất thích nơi đó sau đó sau đó em liền ở trong đó.” Nhìn bàn tay mình lần nữa bị bao trùm, tất cả mọi người đều thân mật như vậy sao? Nắm tý chẳng qua chỉ là lễ tiết?
“Nó trở về?” Thấm Nhụy trở về mà Tình nhi khônh cùng đi...... Cho nên nói...... Anh biết rồi.
“Dạ, mẹ Hàn nói mấy ngày nữa ba Hàn sẽ đi ra ngoài nên muốn em theo bà, nhưng buổi trưa......” Hai người vừa đi vừa nói, Vũ tuấn chú ý tới cô thả lỏng, quả nhiên thói quen là một việc rất tốt.
Ba Hàn và mẹ Hàn tới phòng ăn đã sớm thấy hai người ngồi trên bàn ăn chờ bọn họ. Nhìn hai người thân mật trao đổi, ba Hàn mẹ Hàn ăn ý trao đổi ánh mắt.
“Vũ tuấn hôm nay trở về thật sớm a, khó có thể thấy con trên bàn cơm.” ba Hàn nhìn con trai, vui mừng thấy sự thâm tình trong mắt anh, đó là ánh mắt toàn tâm toàn ý yêu một người con gái.
“Đến...... Tình nhi, Tuấn ăn cơm. Ông xã, đây là món anh thích ăn nhất!” Mẹ Hàn nhìn Ba Hàn trêu chọc con trai vội vàng cho ánh mắt trao đổi, “ông xã, đủ rồi a, nếu anh chọc giận con trai, con dâu không có, em liền......” “Biết rồi...... biết rồi...... Bà xã đừng nóng vội!” Ai...... Mặc dù biết con trai sẽ không vì vậy mà tức giận, tuyệt đối sẽ không ì những gì ông nói mà thay đổi cái gì, nhưng vẫn không đằng lòng để bà xã gấp gáp.....
“Đúng rồi, Tuấn. Mẹ có chuyện muốn thuwkng lượng với con, ngày mai mẹ và ba con muốn đi du.... A.... muốn theo một người bạn đi chữa bệnh! Trong nhà cũng lâu ngày chưa tu sửa, cho nên nhiều chỗ hư hỏng, mẹ nghĩ nhân cơ hội này tu sửa một chút! Tình Nhi và thím Trương đến ở nhờ chỗ con một thời gian được nông?”
“Dạ, biết rồi!” Nghe bản lĩnh kém nói dối của mẹ, mỉm cười nhìn cô bé ngồi đàng hoàng bên cạnh chờ đáp án gật đầu. Lâu năm không tu sửa? Hàng năm mấy trăm vạn kia là để cho không sao? Chỉ là lần này mẹ yêu quý giúp đúng rồi.
Nhìn con trai cũng chưa hề nhìn mình một cái mà chỉ sủng nịch nhìn Tình nhi, thống khoái đáp ứng yêu cầu của bà. Mẹ Hàn cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, a...... Bà thật là quá anh minh rồi! Bà cũng biết phải như vậy! Ha ha! Không có gánh nặng trong lòng. Lần này nhất định là chuyến du lịch vui vẻ nhất rồi.
Buổi tối mọi người cơm nước xong tiến hành thu thập hành lý.
Sáng sớm ba Hàn mẹ Hàn đã rời khỏi nhà....Nhưng mà.... nửa đường có lẽ họ sẽ bí mật trở về xem tình huống một chút!
Vũ Tuấn lái xe chở Tình nhi và thím Trương đến khu biệt thự ở thành thị của anh.
“Alo..... Anh đang ở đâu vậy? Sao em gọi điện về nhà không có ai nhận?” Thấm Nhụy nghĩ gọi điện hỏi thăm Hà tình một chút, lại phát hiện gọi mãi nhưng không ai nghe điện thoại.
“Trong xe, trong nhà không có ai.”
“Không có ai? Trong nhà sao lại không có ai vậy? ba mẹ đâu? Hà Tình đâu? Hà Tình ở nơi nào?”
“Trong nhà sữa chữa, người giúp việc nghỉ phép, ba mẹ đi chữa bệnh với bạn, Hà Tình ở cùng một chỗ với anh!”
“Trong nhà sao lại phải sửa chữa? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra a? Không phải mẹ nói muốn Hà Tình ở cùng bà sao? Tại sao Hà Tình lại ở chỗ anh?” Đây rốt cuộc là tình huống nào? Làm sao trong một ngày lại phát sinh nhiều chuyện như vậy?
“Sau h em gọi cho mẹ có lẽ sẽ gọi được. Cứ nhue vậy đi!” Nghe em gái hỏi một loạt tại sao, Vũ Tuấn quyết đoán cho một đáp án nhanh gọi liền cúp điện thoại.