"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên.
"Tổng giám đốc.
.
.
.
.
." Trương Mị Nhi đẩy cửa vào.
Đi thẳng đến trước mặt Vũ Tuấn, mắt nhìn thẳng, làm như ở đây không có sự tồn tại của Hân Tình.
"Tổng giám đốc, đây là những văn kiện của hai ngày trước cần được xử lý: giấy tờ, hạng mục, còn những thứ này là hôm nay.
.
."
"Ừ, Tình nhi tới đây, cô ấy là thư kí của anh, Tình nhi nếu là có việc gì bất tiện không thể nói cùng anh, thì hãy tìm thư ký Trương nhờ giúp đỡ!" Vũ Tuấn kéo Hân Tình đến bên cạnh giới thiệu Tương Mị Nhi cho cô làm quen.
Hắn biết, mặc dù hắn nguyện ý giúp cô mọi việc, nhưng cô bé này hay xấu hổ, những chuyện xấu hổ nhất định sẽ không mở miệng hỏi hắn, đều là phái nữ Trương Mị Nhi có lẽ sẽ giúp được cô.
"Vâng, được.
.
.
Chào cô, tôi tên Hân Tình, sau này làm phiền cô!" Trước mặt cô là một cô gái tràn đầy tự tin, trong lòng cô nổi lên mong muốn, hy vọng có một ngày cô cũng giống như cô ấy cả người toát ra sự tự tin.
"Chào cô, Hân Tình.
Tôi tên là Trương Mị Nhi.
Rất hân hạnh được biết cô! Có cái gì cần cứ nói với tôi!" Trương Mị Nhi mỉm cười hướng Hân Tình gật đầu.
"Thư kí Trương, lấy album ảnh chụp đem đến đây, còn nữa hãy mua một chút đồ ăn vặt và nước trái cây! Được rồi, cô đi ra ngoài đi!" Dặn dò xong mọi việc, Vũ Tuấn tiếp tục cùng Hân Tình đi đến sô pha, ôm cô để lên đùi mình đùa giỡn."Vâng.
.
." Nói xong, Trương Mị Nhi cúi đầu lui ra ngoài.
Hừ, cô ta rất đặc biệt sao? Còn thân mật như vậy...!Dẫn cả bạn gái đến công ty! Thật giống như thay đổi thành một con người khác! A~~ Vũ Tuấn! Thì ra anh cũng là một người ôn nhu như vậy? Vậy thì em càng không thể buông tay!
Hân Tinh! Cô rốt cuộc là ở đâu xuất hiện? Dù cô là người như thế nào, tôi cũng sẽ khiến cô phải hối hận vì những việc xảy ra hôm nay, cô không nên quen biết Vũ Tuấn.
.
.
Hãy hưởng thụ thật tốt những ngày này đi! Trong tương lai người bước đi bên cạnh Tuấn chỉ có thể là tôi! Chuẩn bị xong mọi thứ được dặn dò, Trương Mị Nhi đẩy cửa vào nhìn thấy hai người đang dán vào nhau, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình.
"Tổng giám đốc, đây là đồ mà ngài cần." Đem mọi thứ đặt lên bàn sô pha.
Trương Mị Nhi mỉm cười nhìn Hân Tình "Còn đây là tạp chí phụ nữ mọi người thường thích xem, tôi cũng thuận tiện cầm vào một ít, Hân Tình xem một chút có thích hay không? Bình thường cô thích gì cứ nói tôi, tôi sẽ mua giúp cô!"
Ách.
.
.
.
.
.
Nhìn cuốn tạp chí Trương Mị Nhi đưa cô, cô chỉ có thể hiểu được hình ảnh trong đó! A.
.
.
Những người này sao mặc đồ ít vải vậy, còn làm những động tác kì quái?
Vũ Tuấn nhướng mày vừa muốn mở miệng khiển trách cô ta! Tay lại bị một đôi tay nhỏ bé đè xuống trấn an.
"Cảm ơn cô, Mị Nhi.
Nhưng là những thứ này tôi xem không hiểu! Tôi cũng không biết những thứ này.
.
." Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ bất đắc dĩ, những chữ trong này cô đọc không hiểu.
"A, tôi không có ý gì khác, tôi nghe cô nói quốc ngữ[] rất tốt, tôi còn tưởng rằng cô là người Đài Loan! Vậy Hân Tình cô cần những cuốn sách có chữ anh ngữ sao?"
[] quốc ngữ: ngôn ngữ thống nhất của Trung Quốc
"Hả...?" Chữ anh ngữ?
"Thư ký Trương! Cô có thể cầm những thứ này đi ra ngoài rồi!" Hắn lần đầu tiên phát hiện, thư ký của hắn giờ đã thay đổi thành người khác! Trước giờ không biết cô ta lắm mồm như vậy!
"Vâng.
.
." Nhìn người đàn ông đột nhiên thay đổi sắc mặt, Trương Mị Nhi rốt cục phát hiện hắn đang không vui.
Cầm lấy mấy cuốn tạp chí đi ra ngoài.
"Ai.
.
.
" Đột nhiên tức giận.
.
.
Đúng là không có lễ độ, người ta có lòng tốt mà.
Hân Tình thở dài.
Người đàn ông một giây trước còn vẻ mặt hung thần ác sát, lập tức thay đổi vẻ mặt nhìn cô "Tình nhi, sao vậy?" Trương Mị Nhi chết tiệt!
"Anh.
.
.
."
"Anh? Anh thì sao?"
"Không có lễ độ!"
"Không có lễ độ?"
"Đúng! Rất không có lễ độ! Mị Nhi cũng là có lòng tốt! Sao anh lại làm vậy! Cô ấy không biết em bị mất trí nhớ.
Em không hiểu trong đó viết gì cũng đâu phải lỗi của cô ấy! Anh vừa rồi đã hù đến người ta! Vẻ mặt lúc đó của anh thật đáng sợ!"
"Ha ha.
.
.
Hù đến em rồi sao? Tình nhi?"
"Ách.
.
.
Đương nhiên!" Dù không sợ như cô cũng nói là cô sợ, vì anh làm thế không tốt! Phải sửa!
"Vậy anh sẽ đến an ủi tâm hồn đang kinh sợ của em!" Điều chỉnh lại tư thế ngồi của cô trên đùi mình, làm hai người mặt đối mặt, một tay vòng qua ôm eo cô, kéo cô sát vào người, một tay khác đỡ cổ cô từ phía sau.
Vũ Tuấn hôn lên đôi môi đỏ mọng đang dụ dỗ hắn hái xuống.
"A.
.
.
.
.
."
Cô kinh ngạc kêu một tiếng, hắn thừa cơ tiến quân thần tốc, dùng lưỡi tách hàm răng trắng ra, xâm nhập vào khoang miệng ấm áp ướt át, cùng cô quấn lấy, mút hết chất mật trong khoang miệng cô, quả nhiên ngọt ngào giống như những gì hắn tưởng.
.
.
.
Tình nhi của anh.
"Hô hấp.
.
.
.
.
.
Bảo bối!" Dù chưa thưởng thức đủ vẻ đẹp của cô, nhưng Vũ Tuấn bắt buộc mình ngừng lại nếu không sẽ mất kiểm soát.
Xem ra bảo bối của hắn không biết khi hôn phải hô hấp như thế nào.
Anh.
.
.
.
Cô không biết phải phản ứng như thế nào, nụ hôn lần này không giống như lần trước, không còn là đơn thuần tiếp xúc, mà là.
.
.
Trời ạ! Cô không thể hô hấp được.
Hân Tình đang cảm thấy mình sẽ ngất đi vì thiếu ô xi, Vũ Tuấn rốt cục quyến luyến rời khỏi môi cô..