Lâm Phiên Phiên cũng biết Lý Mịch Hương vốn chẳng có gu ăn mặc gì, mà cô cũng chẳng buồn nhắc bà ta, thế nhưng nhìn thấy bà ta thì cô không kìm được mà nhớ ông Lâm, bởi vì mọi việc cứ xảy ra không ngớt nên cô cũng không dám làm liên lụy đến ông Lâm, thế nên từ sau khi về nước cô cũng chưa đi gặp ông Lâm, mặc dù có cử người âm thầm chăm sóc ông, thế nhưng sao bằng được bản thân mình tự chăm sóc, Lâm Phiên Phiên nghĩ thế liền cảm thấy áy náy vô cùng.
Nhưng Lâm Phiên Phiên thì chẳng có nổi chút thiện cảm nào với Lý Mịch Hương, cô lãnh đạm nhìn về Lý Mịch Hương đang có cái vẻ mặt tiểu nhân đắc chí kia rồi nói lạnh lùng: “Có chuyện gì thì bà nói thẳng đi.”
Có người luôn cứ như thế, mở đầu cứ thích dài dòng dây dưa nói mấy lời vô nghĩa khiến người ta rất không thích, mà chẳng nghi ngờ gì thì Lý Mịch Hương chính là người như thế.
Lý Mịch Hương sau mấy lần Lâm Phiên Phiên đối đãi lạnh lùng với mình thì cũng đã quen với việc Lâm Phiên Phiên khác với trước đây rồi, thế là bà lập tức nhớ tới mục đích của mình, thế là sắc mặt lập tức thay đổi, nói với bộ dạng thành khẩn vô cùng: “Phiên Phiên à, mẹ biết mấy năm nay đối xử không tốt với con, nhưng con dù sao cũng do mẹ nhọc nhằn khổ cực nuôi lớn, con nói xem, có phải ơn sinh thành không bằng ơn dưỡng dục không, mẹ cũng đâu mong con nuôi mẹ lúc tuổi già đâu, chỉ mong con với Mận Mận đừng giận dỗi nhau nữa, dù sao thì cũng là chị em mà, làm gì có thù hận to tát gì, con nói có đúng không?”
Lâm Phiên Phiên cũng không tiếp lời, vẫn chỉ thản nhiên nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cô cũng muốn xem bà ta định lảm nhảm bao nhiêu thì mới chịu nói chuyện chính đây, bà Lâm Lý Mịch Hương cũng có chút ngượng ngùng trước ánh mắt của Lâm Phiên Phiên, thế là bà ta hơi hắng giọng rồi mới bắt đầu nói chuyện chính: “Là vầy, mẹ đến đây là muốn nói cho con biết ngày sau Mận Mận sẽ kết hôn với Hoa Hữu Hà, đây là thiệp mời, Mận Mận bảo mẹ đưa cho con, con xem Mận Mận kết hôn mà còn nhớ người chị con đây, đến lúc đấy con nhất định phải tham gia đó, có tiền mừng hay không đều không sao, chỉ cần con đến thì mẹ với Mận Mận đã rất vui rồi!”
Vừa nói vừa lấy từ trong lồng ngực ra một tấm thiệp đỏ chót rồi không đợi Lâm Phiên Phiên nói gì đã nhét luôn vào tay cô.
Lâm Phiên Phiên hơi giật mình, cô thật không thể tin được Lâm Tinh Tinh thật sự có thể gả vào nhà họ Hoa, xem ra vì cô nên Giang Sa và Mạc Tiên Lầu không tuyến bố với bên ngoài chuyện Lâm Tinh Tinh mạo danh, chứ không thì sao nhà họ Hoa cho phép cô ta bước chân vào.
Thế nhưng trong chuyện này Lâm Tinh Tinh chắc chắn cũng giở không ít thủ đoạn!
Không sai, Lâm Tinh Tinh đúng là đã giở thủ đoạn.
Hôm ở ngân hàng, cú đá của Mạc Tiên Lầu đã trúng thẳng vào bụng Lâm Tinh Tinh, khiến bụng dưới của cô ta xuất huyết rất nhiều, sau khi được nhân viên ngân hàng đưa đến bệnh viện thì bác sĩ cũng đã xác nhận ý nghĩ của cô ta, cô ta đúng là đã mang thai nhưng vì bị tác động mạnh từ bên ngoài nên thai nhi đã bị chết trong bụng.
Lâm Tinh Tinh biết được tất cả chuyện này liền gần như phát điên sụp đổ.
Cô ta đã mất đi cái hậu thuẫn kiên cố như nhà họ Mạc, thế nên nhà họ Hoa là đường lui duy nhất của cô ta, mà đứa bé này chẳng khác nào lợi thế cuối cùng của cô ta, thế nhưng tất cả đều mất vào ngày hôm nay, Lâm Tinh Tinh trong cơn hoang mang lo sợ đã gọi cho bà Lâm Lý Mịch Hương.
Từ khi bước chân vào nhà giàu có, thì ngoại trừ Lý Mịch Hương nhiều lần gọi điện đòi tiền Lâm Tinh Tinh thì Lâm Tinh Tinh cô ta hần như không liên lạc gì với Lý Mịch Hương, lý do của cô ta rất chính đáng, đó là để tránh nghi ngờ, thật ra thì chỉ là cô ta từ chim trĩ biến thành phượng hoàng nên trong lòng thầm ghét bỏ cái người mẹ ở nông thôn không văn hóa không trình độ không phẩm vị này mà thôi.
Lý Mịch Hương là một người mặt dày, lại còn rất tham tiền thế nên từ sau khi Lâm Tinh Tinh chen chân vào xã hội thượng lưu thì những chỗ tốt bà ta đạt được cũng không cần phải nói, vậy nên dù biết suy nghĩ của Lâm Tinh Tinh thì bà cũng không bất mãn gì, chỉ cần cho bà ta tiền khiến cho bà có thể vênh mặt trước đám thân thích nghèo hèn ở nông thôn kia thì bà đã cảm thấy cuộc sống thật thoải mái rồi.
Lý Mịch Hương vừa nghe trong điện thoại về tình trạng của Lâm Tinh Tinh thì bà lập tức ý thức được rằng “cây hái ra tiền” của mình sợ là phải đi tong, thế nên bà liền cho một biện pháp xấu đó là cái thai chết cũng không sao, chỉ cần để nó ở trong bụng thì phải là một đứa trẻ, và cũng có thể tiếp tục làm bộ như mang thai, sau đó coi đây là lợi thế để yêu cầu lập tức kết hôn, đợi sau đó thì tìm cơ hội xảy thai, thế là liền không ai hay biết chuyện này.
Nhưng làm thế thì rất hại cơ thể, nghiêm trọng còn có khả năng ảnh hưởng đến tính mạng, thế nên Lý Mịch Hương cố ý mang thảo dược từ nông thôn rồi kích động chạy lên thành phố.
Lâm Tinh Tinh cũng biết làm chuyện này nguy hiểm thế nào, mà chịu thiệt nhất vẫn là cơ thể của cô ta, thế nhưng cô ta đã bị tiền tài che mắt, vắt óc suy nghĩ tính kế để làm sao nắm lấy được cơ hội phú quý cuối cùng từ nhà họ Hoa, thế nên cắn răng đồng ý cái biến pháp hoang đường này của bà Lâm, còn cô ý thuê một căn phòng tỏng thành phố cho bà ta, để bà ta có thể chế thảo dược giúp cô ta giữ cái thai trong bụng không bị sảy ra.
Mà Hoa Hữu Hà biết được bản thân sắp lên chức “bố” thì vô cùng vui vẻ, dưới sự dụ dỗ và lừa gạt giật dây của cô ta liền lập tức đi tìm anh mình là Hoa Hữu Sơn bàn bạc việc cho Lâm Tinh Tinh một hôn lễ hoành tráng.
Truyện convert hay : Người Ở Rể Trở Về