Cho dù đại lão bản uy hiếp, Lâm Sanh vẫn ăn vạ như trước không chịu buông tay, ôm chặt eo đại lão bản, hơn nữa còn hùng hồn tuyên bố:
"Nếu chị có bản lĩnh ôm em vào phòng, em để chị ăn em."
"Yêu cầu này của em, có chút quá phận." Hứa Nam nhíu chặt mày, từ cổ Lâm Sanh ngẩng đầu.
"Ai kêu chị không chịu tập thể hình, tay nhỏ chân nhỏ, nhìn chị sao ôm em nổi." Lâm Sanh chậc chậc cảm thán, chậm rãi chủ động đứng lên, hai tay ôm cổ Hứa Nam, ở trong lòng Hứa Nam cọ tới cọ lui.
Hứa Nam trầm ngâm không nói, mi mắt rũ xuống, khi thấy vẻ mặt Lâm Sanh giương giương đắc ý, trong lòng cô trộm nghĩ, làm sao mới có thể ôm tiểu bảo mẫu không an phận trong lòng mình vào phòng ngủ, sau đó... ăn luôn.
"Chị xong việc rồi?" Lâm Sanh không nghe thấy tiếng Hứa Nam, ngẩng đầu nhìn Hứa Nam.
"Ừ." Hứa Nam không tập trung.
Lâm Sanh nhìn nhìn Hứa Nam, nhìn thấy vẻ mặt tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề, cho rằng Hứa Nam vẫn còn đang quan tâm chuyện công ty, nhưng trong lòng có chút buồn ngủ, che miệng ngáp, đầu gối lên đầu vai Hứa Nam, lười biếng nói:
"Bây giờ khuya lắm rồi, chúng ta ngủ sớm đi, ngày mai chị giúp em dọn nhà."
"Em nặng bao nhiêu?" Hứa Nam chợt hỏi.
"Cái gì?" Cơn buồn ngủ trong Lâm Sanh nhanh chóng biến mất vài phần, hiểu được câu hỏi của Hứa Nam, phút chốc nổi giận đánh nhẹ lên lưng Hứa Nam: "Đại lão bản, chị không biết là không thể tùy tiện hỏi cân nặng con gái sao!"
"Hỏi em có một chút thì đã sao?"
"Vậy cũng không nói cho chị."
Hứa Nam không phản ứng Lâm Sanh, hơi khởi động cơ thể, lập tức một luồng sức mạnh ép lên khiến cô buông tha, Lâm Sanh tuy rằng không mập, tổng thể hơi gầy thế nhưng cao không lùn, thể trọng tự nhiên không nhẹ, chừng trăm cân (khoảng kg), không thể không chấp nhận, cô ôm không nổi.
"Sao em mập vậy, giảm cân đi." Giọng Hứa Nam hàm chứa tức giận.
Lâm Sanh trừng Hứa Nam:
"Chị dám chê em béo?"
"Chê đó." Hứa Nam nhíu mày.
"Em mập chỗ nào!" Lâm Sanh giận trách.
"Cả người đều mập."
"Chị tự nhiên chê em mập, quá đáng!"
Hứa Nam mặt không biểu tình, khẽ đẩy Lâm Sanh ra, lãnh đạm nói:
"Đứng lên, chị ôm em không nổi."
Lâm Sanh ngẩn người, ôm cô không nổi?
Thì ra là thế...
Ý đồ của đại lão bản, Lâm Sanh nhanh chóng thì kịp phản ứng, bên môi nở nụ cười đen tối, lúc này đứng lên, khom lưng, tay trái khoát lên lưng Hứa Nam, tay phải luồng hai chân Hứa Nam, một cái ôm công chúa đúng chuẩn.
Hứa Nam bị ôm ngang, đang ngạc nhiên về sức mạnh cánh tay của Lâm Sanh thì nghe thấy tiếng Lâm Sanh lầm bầm:
"Đây chính là chỗ tốt của tập thể hình, chị xem chị tay nhỏ chân nhỏ, sao có thể ôm nổi em, nhưng ôm không nổi không sao, em ôm chị về phòng ngủ là được rồi."
"Xem ra thật sự chị nên đi tập thể hình." Hứa Nam hiện ra nụ cười như không cười, cùng để Lâm Sanh tùy ý ôm mình vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường.
"Cuộc sống và công việc phải cân đối, thật sự đề nghị chị đi tập thể hình, tập cho thân thể khỏe mạnh, duy trì vóc dáng, còn có thể giảm lão hóa, dưỡng nhan sắc." Lâm Sanh kéo chăn mỏng đắp lên bụng Hứa Nam, hôn lên trán Hứa Nam: "Em đi tắt đèn phòng khách."
"Ừ." Hứa Nam lên tiếng trả lời.
Chờ Lâm Sanh tắt đèn xong trở lại, nằm lên giường vươn tay ôm lấy Hứa Nam, phải biết rằng cô không phải quân tử, nằm cạnh người yêu mà không nảy sinh ý đồ xấu là giả, bạn gái trong lòng thơm mềm, lại ấm, ngửi mùi hương trên người Hứa Nam, tâm tình nhịn không được nhộn nhạo.
Hứa Nam đắp chăn mỏng lên bụng Lâm Sanh, cũng ôm lấy Lâm Sanh, thuận miệng hỏi thăm:
"Tháng này em bận rộn như vậy, không đi tập hả?"
Lâm Sanh lẩm bẩm:
"Không có, quá bận, em định hết tháng này, quay lại chủ nhật mỗi tuần đi tập, không thôi cơ bụng em sắp mất rồi."
"Em còn cơ bụng?" Hứa Nam cười nhạo.
"Không tin à?"
"Không tin."
"Có nè, chị sờ đi." Lâm Sanh sợ Hứa Nam không tin, vén áo ngủ lên, hít sau một hơi căng cơ bụng, nắm tay Hứa Nam đặt lên bụng.
Hứa Nam cong khóe miệng, trái xoa phải xoa lên cơ bụng bằng phẳng của Lâm Sanh, hiển nhiên là nhận ra được đường cong rõ ràng, mềm mềm còn co dãn, Hứa Nam lại nghiêm trang, lên tiếng phủ nhận:
"Không có, em làm gì có cơ bụng."
"Có, thật sự có." Lâm Sanh gấp gáp nói.
"Được, để chị xem."
"Xem đi, có thật đó!"
Hứa Nam thản nhiên kéo dây bên hông, kéo vạt áo ngủ hai bên ra, hiện ra da thịt trắng noãn bóng loáng, cùng với bụng bằng phẳng, hai bên đường cơ bụng như hiện như ẩn, có lẽ chính là cơ bụng mà Lâm Sanh lải nhải.
Thật ra quá trình này, Lâm Sanh ngồi xổm bên cạnh Hứa Nam, Hứa Nam ngẩng đầu nhìn Lâm Sanh, thấy cơ bụng cô rịn mồ hôi, tôn lên làn da trắng như tuyết, cũng muốn sờ nữa, tâm nghĩ liền làm, Hứa Nam vươn tay xoa, cười khẽ nói:
"Thật sự có."
"Lần này chị tin chứ gì."
Lâm Sanh hừ hừ, đang muốn kéo vạt áo lại liền bị Hứa Nam đè cổ tay.
Mùi hương nhàn nhạt dần đậm lên, Lâm Sanh trừng mắt nhìn, chỉ thấy Hứa Nam nghiêng người ép tới, ngón tay dao động bên trong áo ngủ, môi hôn lên tai cô, nói nhỏ:
"Đừng nóng vội, chị sờ thêm chút nữa."
"Nữ lưu manh."
Ngón tay thon dài mềm mại dao động trên bụng, môi phút chốc dán tới, lời Lâm Sanh bị chặn lại, tình sâu, căn bản không chịu được bất kỳ khiêu khích trêu chọc nào, nóng bỏng đáp lại Hứa Nam, để nụ hôn thêm sâu, khô nóng trong người cấp tốc châm lên.
Đại lão bản chủ động câu dẫn, Lâm Sanh sao từ chối, hai tay tìm kiếm dây áo ngủ của Hứa Nam, kéo ra cởi áo ngủ xuống.
Da thịt mịn màng trắng như gốm sứ, lộ ra vết hôn đo dỏ lần nữa đập vào mắt.
Trong đáy mắt Lâm Sanh lóe lên tia nóng bỏng, hơi cong người lên, tùy ý Hứa Nam đè lên, kiên trì dịu dàng rồi kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, hai tay vuốt ve tắm lưng trơn trượt, cơ thể lại lui xuống, Hứa Nam cảm giác hành động Lâm Sanh, cắn răng hít thở, vừa khởi động người, tùy ý để Lâm Sanh dọc theo dấu hôn, chậm rãi hôn tới...
Đêm dài đằng đẵng, không nóng lòng.
Màn đêm rút đi, ánh bình minh tới, ánh mặt trời từ phía đông chiếu sáng, ánh sáng dần dần xuyên qua cửa sổ sát mặt đất tầng , nơi này đón ánh sáng cực tốt, bên trong phòng bao phủ một luồng sáng rực rỡ.
Thói quen khó đổi, Lâm Sanh ngủ không thành thật, nằm ngổn ngang.
Dù sao tư thế nào thoải mái là được.
Cho dù dằn vặt cả đêm, tư thế ngủ của Hứa Nam vẫn đoan trang nhã nhặn, hai tay khoát lên eo Lâm Sanh, hai chân duỗi thẳng, chăn tơ tằm mỏng đắp lên cổ cơ thể trần trụi quấn nhau.
Đều là sinh vật trước giờ đều rất đúng giờ, hiếm khi ngủ một giấc thẳng.
Lâm Sanh không phải tự nhiên tĩnh mà bị một hồi chuông vang lên bất ngờ làm tỉnh, mơ màng mở mắt, ghé vào lòng Hứa Nam cọ tới cọ lui.
Hứa Nam nhúi mày, cũng tỉnh vài phần, cả người bủn rủn, không muốn nhúc nhích, khẽ đẩy Lâm Sanh, nói:
"Nghe điện thoại."
"Sáng sớm, quấy rầy mộng đẹp của người ta."
Nhưng điện thoại còn không ngừng vang lên, Lâm Sanh che miệng ngáp, cố mở mắt, ngồi dậy mò tìm điện thoại ở tủ đầu giường, vẫn còn buồn ngủ, cũng không nhìn, lại nằm vào lòng Hứa Nam, nhấn trả lời, giọng mơ hồ:
"Alo, xin chào."
Điện thoại bên kia ngây ngẩn một phút, ngay khi ý thức mơ hồ của Lâm Sanh suýt chút nữa chìm vào giấc ngủ thì truyền tới giọng nhã nhặn:
"Xin chào, xin hỏi Nam Nam có ở đó không?"
"Nam Nam..." đại não Lâm Sanh dừng giây, chớp mắt, cầm điện thoại xuống nhìn màn hình hiển thị, một chữ 'Mẹ' đùng đùng nổ banh cơn siêu buồn ngủ của Lâm Sanh trong nháy mắt không còn một mảnh.
Cô tự nhiên nhận điện thoại của mẹ vợ!
Tim Lâm Sanh trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch, điên cuồng lắc lắc Hứa Nam đang ngủ say, cũng rất bình tĩnh trả lời:
"Dì, Nam Nam ở đây, con đưa điện thoại cho chị ấy."
"Sao vậy?" Hứa Nam bị lắc tỉnh.
Lâm Sanh trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng hốt, che chặt loa điện thoại, nhanh chóng đưa cho Hứa Nam, hạ giọng:
"Mẹ chị, là mẹ chị!"
"Đừng nói chuyện." Hứa Nam nhận điện thoại, một tay ra hiệu đừng lên tiếng, ngồi dậy, kéo chăn che cơ thể trần trụi, khẽ gọi:
"Mẹ."
Lâm Sanh cũng muốn biết mẹ vợ nói gì, nhanh chóng sát tới mu bàn tay đang cầm điện thoại, Hứa Nam cũng không đẩy Lâm Sanh ra, điện thoại truyền tới giọng nhã nhặn kia:
"Nam Nam, chưa dậy sao, mẹ tới chúc mừng con dọn nhà, rất nhanh sẽ tới dưới lầu."
Mẹ vợ sắp tới dưới lầu!
Lâm Sanh dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn Hứa Nam, Hứa Nam lại mỉm cười nhìn Lâm Sanh, sắc mặt bình tĩnh, giơ tay xoa đầu Lâm Sanh, nhẹ giọng trả lời:
"Dạ, mẹ lên đi."
Tắt máy.
Lâm Sanh như điên rồi, nhanh chóng từ giường đứng lên:
"Xong xong xong rồi, mau dậy thôi!"
Qua một đêm dằn vặt, ga trải giường mất trật tự, hai người còn ngủ nướng, bây giờ cũng chưa rời giường.
Nếu như ba mẹ vợ tới, nhìn thấy cô ấn tượng đầu tiên là lười biếng, vậy nhất là khóc không ra nước mắt, chẳng may ba mẹ vợ còn phát hiện quan hệ giữa cô và Hứa Nam, lại không đồng ý, càng khóc không ra nước mắt nữa.
"Hình tượng của em, không được, không thể sụp đổ trước mặt ba mẹ vợ."
"Phải lưu lại ấn tượng tốt với ba mẹ vợ, nói không chừng liền đem con gái gả cho em!"
Hứa Nam mặt áo ngủ vào, buồn cười nhìn Lâm Sanh chạy tới tủ quần áo, tiện tay cầm đồ ở nhà vội vàng mặc vào, cô chậm rãi xuống giường, ung dung nói:
"Sợ gì chứ, vợ xấu chung quy sẽ gặp ba mẹ chồng."
"Ba mẹ vợ!" Lâm Sanh quay đầu sửa lỗi Hứa Nam.
"Được, em thích là được."
"Nhanh Nhanh nhanh, chị mau dậy đi, em thu dọn giường, bị ba mẹ vợ nhìn thấy sau này em không còn mặt mũi gặp họ nữa." Lâm Sanh mặc quần áo tử tế, vô cùng lo lắng nhào lên trên giường, chăn bị nhăn thành một cục trên giường, nhanh chóng gấp xong.
Chưa từng khẩn trương như vậy, chưa từng cảm thấy thời gian gấp như vậy.
Lâm Sanh dùng phút, đánh răng rửa mặt, dọn dẹp qua loa, Hứa Nam không cho cô mặc sơ mi quần tây, nói gì mà không phải đi làm, để cho cô chọn áo thun cổ tròn thuần, quần jean bó, không quá lộ, cũng không quá long trọng.
Dù sao, hình tượng vẫn nên có.
So với Lâm Sanh bất an thấp thỏm. Hứa Nam đảo mắt xung quanh, hai người ngồi ở sofa phòng khách, Hứa Nam trong tay cầm một quyển sách xem, lắng nghe Lâm Sanh cằn nhằn lẩm bẩm, thỉnh thoảng nói một câu an ủi.
Lâm Sanh nghiêm túc nói:
"Nếu không em trốn một lúc?"
"Trốn cái gì?" Hứa Nam hỏi ngược lại, không chờ Lâm San lên tiếng trả lời, cô ngước mắt nhìn Lâm Sanh, giọng đầy uy lực:
"Quang minh chính đại, chúng ta không cần trốn."
Lâm Sanh xoa xoa các ngón tay:
"Nếu như mẹ chị phát hiện quan hệ giữa chị và em, bà chửi thì sao?"
"Em sợ?" Hứa Nam khẽ cười.
Lâm Sanh nhỏ giọng:
"Ai sợ, mẹ chị mắng em không sao, em sợ bà mắng chị."
"Sớm muộn cũng phải đối mặt, em không cần lo lắng, mẹ chị không phải người đàn bà chanh chua như em nghĩ."
"Lần đầu gặp, thật khẩn trương."
Hứa Nam tiện tay lật trang sách, giơ tay vén tóc rơi ra sau tai, cảm giác sofa bên cạnh lõm sâu xuống, quay đầu nhìn, Lâm Sanh dịch người, hai tay ôm tay cô.
Đôi mắt đầy bất an, Hứa Nam nhìn cảm xúc trên mặt Lâm Sanh, nhéo nhéo má Lâm Sanh, dịu giọng trấn an:
"Đừng sợ, có chị đây."
"Em cũng không phải sợ."
"Vậy em lo gì?"
Lo gì... còn có thể là gì.
Lâm Sanh nhỏ giọng:
"Em là đang lo, chị là con một, em cũng là con một, nếu ba mẹ chị ta lấy chuyện chúng ta không có con ép chúng ta xa nhau, chị nghĩ thấy nào, làm thế nào?"
Cũng không vội trả lời, Hứa Nam nhẹ giọng hỏi cô:
"Em thích con không?"
"Cũng tạm." Lâm Sanh gật đầu.
Hứa Nam khẽ cười nói:
"Em thích, đến lúc đó chúng ta sinh một đứa là được."
"Sao sinh?" Lâm Sanh khó xử xoa xoa vành tai: "Chị sinh hay em sinh?"
Hứa Nam lắc đầu nói:
"Hiện tại bàn vấn đề này còn hơi sớm, sau này nói đi."
"Được, em chỉ hỏi chút thôi."
Lâm Sanh cũng không muốn đối mặt với chuyện phiền lòng, nhưng liên quan tới vấn đề con cái, hai người bên nhau không thể coi nhẹ, hai nhà đều con một, tuyệt đối sẽ bị ba mẹ nói tránh không khỏi.
Nhưng mà, hiện tại quan trọng là nên làm thế nào để thuận lợi ra quỹ với gia đình.
Đại lão bản luôn nói người nhà không đồng ý, không sao cả, chỉ cần hai người đồng ý, hai người bên nhau là được, không cần cố kỵ bất kỳ suy nghĩ của ai, có vẻ như có chút tùy hứng nhưng cũng có chút ngầu.
Làm vậy cũng không dễ dàng.
Nếu như chuyện này còn chuyển biến, còn có cơ hội, không ép tới đường cùng, Lâm Sanh sẽ không dễ dàng buông tha bất cứ cơ hội nào, đó chính là nỗ lực thuyết phục ba mẹ Hứa Nam, dùng hành động chứng minh, cô không thể thua kém người khác, cũng có thể chăm sóc Hứa Nam, cho Hứa Nam hạnh phúc.
Có thể nhận được chúc phúc người thân, hòa thuận vui vẻ, cũng là một chuyện làm người ta vui vẻ hạnh phúc.
Có thể tưởng tượng thái độ Hứa Ba kiên quyết. Lâm Sanh mày ủ mặt ê, không hi vọng xa vời toàn tâm toàn ý giúp đỡ hai người, chỉ cầu 'ba vợ' không nên bất ngờ trộm xe cô hoặc chợt gởi mấy tin nhắn chia rẽ hai người, càng không nên làm cho hai người không thấy ánh sáng.
Hứa Nam cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lâm Sanh xuất thần, cũng không biết Lâm Sanh đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng vò đầu, mặt lộ vẻ phiền toái, mày chíu chặt, vừa kéo kéo vành tai.
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Hứa Nam bất đắc dĩ giơ tay vuốt ve mặt Lâm Sanh, hỏi.
Lâm Sanh đương nhiên trả lời:
"Đang nghĩ khi nào em gả cho chị."
"Em muốn gả cho chị?"
"Không phải muốn, cực kỳ muốn vậy."
Hứa Nam nhìn người kia, khẽ cười:
"Vậy em chuẩn bị tốt gả cho chị chưa?"
"Tùy thời đều trong trạng thái gả đi." Lâm Sanh khều khều tóc dài rũ trước ngực: "Đại lão bản chị xem, tóc em dài tới thắt lưng rồi, khi nào chị cưới em?"
Hứa Nam nhìn vài lần mái tóc đen dài của Lâm Sanh, vuốt cằm, nghiêm túc nói:
"Nếu như em cắt tóc ngắn chút, chị sẽ suy nghĩ."
Lời này ý tứ rõ ràng, Lâm Sanh tức giận khẽ đẩy vai Hứa Nam, hậm hực, giận nói:
"Cắt làm gì, vất vả lắm mới nuôi được dài, không cho chị đánh chủ ý tới tóc của em, rõ ràng chị đè tóc em, còn trách tóc em dài."
"Dù sao đau là em." Hứa Nam buông tay.
"Chị thật quá đáng!"
"Ngu ngốc, đùa em thôi."
"Chị khi nào cưới em."
Nhìn dáng vẻ giả vờ nghiêm túc của Lâm Sanh, khóe miệng Hứa Nam giương lên, nghiêng người hôn lên má Lâm Sanh, ánh mắt ngừng ở đôi môi đỏ thắm, trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng gặm cắn môi Lâm Sanh, đôi môi cực kỳ mềm mại, giống như ăn rồi nghiện, đi sâu vào.
Từ khi bên nhau, đại lão bản càng ngày càng thích chủ động, thỏa mãn cũng là một loại niềm vui, Lâm Sanh cũng phối hợp, để Hứa Nam tùy ý vui đùa trong khoang miệng, đến khi cảm thấy đủ, đôi môi lúc này rời khỏi.
Hứa Nam nhìn Lâm Sanh cười:
"Nghĩ gả cho chị, bây giờ chị có thể cưới em."
"Thật hay giả, đùa em?" Lâm Sanh dùng đôi mắt đầy hoài nghi nhìn Hứa Nam.
"Thật." Hứa Nam gật đầu, "Bây giờ chúng ta có thể động phòng trước, sau đó bổ sung cưới hỏi."
Hứa đại boss là siêu cấp đáng ghét nhất vũ trụ, ngoài mặt ưu nhã nhã nhặn, bên trong thâm tàng bất lộ, không kịp đề phòng sẽ rơi vào ma trận của Hứa Nam.
Lâm Sanh đỏ mặt:
"Chị lưu manh!"
"Còn lưu manh hơn nữa, em có muốn không..."
Chợt 'ding dong' vang lên.
-------------------Hết chương ------------
Lời đến bên môi bị tiếng chuông cắt đứt, Hứa Nam thu liễm cảm xúc thể hiện ra bên ngoài, ngước mắt nhìn gương mặt khẩn trương Lâm Sanh, tự nhiên sai khiến:
"Tiểu bảo mẫu, ba mẹ vợ tới, đi mở cửa."
"Chị... chị đi mở cửa đi."
Lâm Sanh nhích mông ra xa HỨa Nam, bị Hứa Nam phát giác ý đồ, một tay ôm eo Lâm Sanh, kéo người kia đến bên người, buồn cười nhìn người kia:
"Nhanh đi mở cửa, cho em cơ hội thể hiện."
"Thấy chết không sờn." Lâm Sanh hít một hơi thật sâu, đứng dậy, quay đầu nhìn Hứa Nam, Hứa Nam cong lên thành nụ cười:
"Đi đi, không phải sợ."
"Em mới không sợ, không phải gặp ba mẹ vợ sao, họ không ăn em."
"Vậy chị đi đi."
"Đi thì đi, ai sợ ai."
Hứa Nam bình tĩnh nói:
"Em lề mề đêm nay đừng nghĩ tới chuyện leo lên giường của chị, đi phòng khách ngủ đi!"
"Thật quá đáng!" Lâm Sanh trừng mắt nhìn Hứa Nam, cũng không có đi, mà cúi người xuống hôn lên môi Hứa Nam, lúc ày mới xoay người đi mở cửa.
Đứng yên ở cạnh cửa.
Lâm Sanh hít một hơi sâu, lại một hơi sâu nữa, hai tay không khỏi đan vào nhau, cô khẩn trương lòng bàn tay tầng tầng lớp lớp mồ hôi rịn ra, nghĩ tới khích lệ của đại lão bản, nét mặt hiện ra nụ cười thân thiết lễ phép.
Đây chính là thời khắc quan trọng để lưu lại ấn tượng đầu tiên với ba mẹ vợ, không thể hoảng, càng không thể tạo ra sai lầm.
Lúc này chuông cửa lại vang lên 'Ding dong'.
Lâm Sanh quả đoán mở cửa, người ngoài cửa nhìn thấy cô ngẩn người, cô nhìn thấy người ngoài cửa cũng sửng sốt hai phần, chữ 'Dì' đến bên môi nhưng nhìn thấy dáng người kia lại quay sang, thốt lên:
"Mẹ!"