Đón ai, không cần nói cũng biết.
Vừa xoay người, Lâm Túc đã nghe thấy cháu gái gọi mình, bước nhanh tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy cháu gái đẩy cái vali con đi ra, ấm ức mong manh nhìn mình:
"Cô cô, thu dọn xong."
"Có chút hành lý?" Lâm Túc tiện tay nhận lấy vali, ánh mắt quét một vòng phòng ngủ, ga trải giường vỏ chăn đều tháo ra, chỉ còn khung giường.
Đó chính là ổ nhỏ năm từng góc Lâm Sanh đều rất quen thuộc, cô lưu luyến rời khỏi phòng khách, vừa quay đầu nhìn phòng khách lần nữa, sau đó mới tiến tới ôm cánh tay cô cô, nhỏ giọng lầm bầm:
"Nói không chừng sau này sẽ trở lại."
"Sanh Sanh, con có biết cái gì gọi là vui quên cả trời đất không?" Tiêu Tử Ngọc đi tới, trêu ghẹo: "Thành phố S có người yêu, con còn có thể nhớ quay lại?"
"Con muốn trở về thì trở về, dì Tiêu nếu như cứ phá bệ nhà con, coi chừng bốn mươi tuổi cũng không ai thèm lấy." Lâm Sanh hướng về phía Tiêu Tử Ngọc làm mặt hung thần ác sát.
Tiêu Tử Ngọc giận mà cười, bước một bước thật lớn nhào tới Lâm Sanh trốn sau lưng Lâm Túc, ngón tay co lại tàn bạo búng lên trán Lâm Sanh, cười mắng:
"Con-tên láu cá, còn dám trù dì."
"Cô cô, dì Tiêu lại ăn hiếp con!"
Cháu gái nhỏ cáo trạng, Lâm Túc bật cười, cũng phối hợp theo, che trở trước mặt cháu gái, cười nói:
"Lại ăn hiếp Sanh Sanh, trừ tiền lương của em."
Lâm Sanh dương dương tự đắc, khẽ hừ hừ:
"Dì Tiêu, dì có nghe không, trừ tiền lương của dì."
Đối với hành vi có khi thật ấu trĩ của hai cô cháu, Tiêu Tử Ngọc liếc mắt, đem vali qua cạnh Lâm Túc, miệng mỉa mai:
"Cô cô là đại lão bản, cháu gái thời gian tới cũng là đại lão bản, tôi đây chỉ là một thư ký nho nhỏ không thể trêu chọc mấy người, tôi đi được chưa ."
Tiêu Tử Ngọc vừa đi mấy bước liền quay đầu nhìn Lâm Sanh, bên môi là nụ cười âm hiểm:
"Đúng rồi, Sanh Sanh bé nhỏ, dì còn muốn nói với con một việc, suốt quãng đường trở về thành phố S cũng chỉ có hai người chúng ta."
"Dì với con?" Lâm Sanh sửng sốt.
Tiêu Tử Ngọc nở nụ cười âm hiểm, còn muốn nói gì đó nhưng 'bá đạo tổng tài' đã dùng ánh mắt quét qua, đầy cảnh cáo, Tiêu Tử Ngọc tự động im miệng.
"Cô cô có việc, con về trước đi." Lâm Túc giơ tay xoa đầu vai cháu gái: "Trên đường về cẩn thận, ở công ty nghe dì Tiêu nói."
Thôi xong, cô cô không ở đây, trên đường về dì Tiêu nhất định ăn hiếp cô, Lâm Sanh chu miệng, hai tay ôm cổ cô cô, thấp giọng hỏi:
"Khi nào cô cô về?"
"Mấy ngày nữa sẽ về." Lâm Túc cười khẽ, vỗ nhẹ lưng cháu gái.
"Cô cô sớm về nha, con một mình ở LT làm việc, con sợ con không làm được." Lâm Sanh lo lắng nhất chuyện này, không phải cô không có tự tin, mà thật sự kinh nghiệm không bao nhiêu, không có đủ sức.
"Không phải con muốn làm nữ cường nhân sao?"
Lâm Sanh gật đầu:
"Giống cô cô."
"Vậy được rồi, đây chính là cơ hội tốt, phải tin tưởng chính mình." Lâm Túc khẽ căn dặn cháu gái: "Trong công việc gặp phiền phức gì Dì Tiêu sẽ giúp con, hoặc gọi điện thoại cho cô cô."
"Dạ." Lâm Sanh buồn rầu nói.
Dáng vẻ cháu gái thật giống như không đủ lòng tin chính mình, Lâm Túc khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ giọng hỏi:
"Còn muốn ở bên Hứa Nam không?"
"Muốn!" Lâm Sanh thốt lên.
"Nếu muốn bên nhau vậy con phải cố gắng, mặc kệ mệt thế nào cũng không thể dể dàng buông bỏ, chờ con đứng cùng độ cao với Hứa Nam, con đường của hai đứa sẽ đi được xa hơn." Lâm Túc mỉm cười, khẽ đẩy gò má cứ dính lấy mình rồi cọ tới cọ lui ra.
Cô cô cổ vũ, Lâm Sanh giống như được kích thích, hò hét:
"Con sẽ cố gắng!"
....
Ngày cuối cùng tháng .
La Hoan và Diệp Đồng bàn xong chuyện hợp tác, cũng thành công ký được khách hàng mới, theo lịch trình đã kế hoạch , ngày mai lái xe trở về, vừa hay sẽ kịp buổi tối tới thành phố Z, vất vả mệt nhọc qua đi có thể mỹ mãn nghỉ ngơi, ngủ một giấc.
Hai người ở bên ngoài chúc mừng một phen.
Trở về khách sạn, Diệp Đồng do uống chút rượu nên trở về phòng nghỉ trước, La Hoan không có trở về, nhìn theo Diệp Đồng lên lầu liền xoay người tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy dáng người tao nhã ngồi trên sofa ở góc khuất, lúc này chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, bước nhanh tới chỗ người đó.
La Hoan ngồi xuống, nhìn thấy người kia vẫn dáng vẻ lạnh nhạt như trước, hung hăng trừng mắt, đi thẳng vào chủ đề:
"Lâm Túc, chị còn chưa định ngả bài à?"
"Hữm?" Lâm Túc ngước nhìn La Hoan.
La Hoan tức giận:
"Chị tới ngày rồi, mỗi ngày đều ở sau lưng nhìn trộm, chị không sợ lâu dài bị chai chân à?"
"Chỉ cần nhìn như vậy, cũng rất tốt."
Hoàng thượng không vội thái giám đã vội, La Hoan trắng mắt liếc nhìn Lâm Túc, bất đắc dĩ hỏi:
"Lẽ nào cứ nhìn em ấy như vậy, nhìn cả đời?"
Lâm Túc trầm ngâm không nói, gương mặt xinh đẹp kia đã rút đi nụ cười thản nhiên, thở dài khe khẽ, giọng có chút trầm:
"Cái kết trong lòng hai năm, như gai nhọn đâm sau vào lòng em ấy, không dễ dàng rút ra."
La Hoan cau mày nói:
"Vậy chị đi rút đi, chị không rút, mãi mãi đều nằm đó."
"Chị biết."
"Lâm Túc, chị thừa nhận đi, chị chết vì sĩ diện, sẽ khổ thân."
Bạn bè nhiều năm, La Hoan đương nhiên hiểu rõ Lâm Túc tính tình cực kỳ ẩn nhẫn, người đó cho dù nỗ lực nhiều thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không nói ra miệng một câu, chỉ ở phía sau âm thầm cống hiến không cầu hồi báo.
Cũng không nói, ai mà biết?
Không nghe tiếng đáp lại, La Hoan nhìn chằm chằm Lâm Túc ngồi ở đối diện, sâu bên trong đôi con ngươi kia không ai nhìn ra được nông sâu, vẫn không có bất kì biến hóa dị thường gì, ngẫm lại một chút, lại hỏi:
"Lâm Túc, có phải chị còn cố kỵ gì không?"
Cho nên mới do dự, không dám thử đi rút gai đã cắm rễ thật sâu trong đáy lòng Diệp Đồng, cũng chính là gai nhọn trong lòng mình, hiện tại thì Lâm Túc ngay cả dũng khí đi gặp Diệp Đồng cũng không có, khỏi nói đi rút gì đó.
"Cố kỵ?" Nghe thấy lời La Hoan nói, Lâm Túc nhướng mày: "Có thể thật sự có chút cố kỵ."
Nói trúng rồi, La Hoan khá ngạc nhiên vừa vỗ tay nói:
"Chị là người mạnh mẽ, rốt cuộc cố kỵ gì, đừng có lề mề, lại tiếp tục khổ chị, khổ Đồng Đồng, chị mệt cậu ấy cũng mệt."
"Chị..." Lâm Túc định nói lại dừng.
"Đến lúc này, chị cái gì mà chị, Đồng Đồng ở trên, số phòng chị biết rõ." La Hoan nhanh chóng ngắt lời, hận không dắt tay Lâm Túc đi.
"Thì coi như hai người không mệt, em làm người quan sát, hai năm qua, nhìn hai người dằn vặt lẫn nhau, em thay hai người cảm thấy mệt tâm."
Khi thấy gương mặt Lâm Túc khôi phục vẻ không lạnh không nhạt, lời chỉ trích đến bên môi, La Hoan nuốt vào trong bụng, bất đắc dĩ xua tay:
"Bỏ đi, bỏ đi. Làm bạn bè, em sợ chị rồi."
La Hoan buông tay ra hiệu:
"Trước tiên nói ra cố kỵ trong lòng chị, em nhanh chóng giúp chị giải quyết hết, hoặc giảng giải cho chị, miễn cho chị để tâm những thứ vụn vặt, để cho Đồng Đồng nhà em lại chờ đợi thêm một cái hai năm nữa."
"Cố kỵ." Lâm Túc nhỏ giọng nói.
La Hoan thúc giục:
"Mưa gió đều qua rồi, chị còn cố kỵ gì nói mau."
"Thật ra cũng không có cố kỵ gì." Lâm Túc có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: "Chị không còn trẻ nữa..."
"Đúng đúng đúng." đầu óc La Hoan nhanh chóng xoay chuyển, lần thứ hai cắt đứt lời Lâm Túc, trừng mắt: "Em biết, cố kỵ của chị là tuổi tác đúng không?"
"Chị đã ba mươi lăm tuổi, cuộc đời đã đi qua một nửa, Đồng Đồng còn trẻ." Lâm Túc nhíu mày, không có trả lời cũng không có phản ứng: "Nếu như đây được coi là cố kỵ, đó chính là cố kỵ."
La Hoan cái hiểu cái không, thật ra ngẫm lại, cũng có thể hiểu rõ cũng như lý giải cố kỵ của Lâm Túc.
Cô ba mươi lăm tuổi, Diệp Đồng hai mươi bảy tuổi, tuổi tác hơn kém nhau tuổi, lại cảm giác sâu sắc nhất lúc tách ra.
Năm tháng trôi qua, một gần vào trung niên, một đang thanh xuân.
Yêu là ích kỷ lại vô tư, cô kỵ trong lòng Lâm Túc, không muốn làm trễ nãi Diệp Đồng, nên hai năm qua, Lâm Túc cực lực khắc chế tình cảm của mình, đối với Diệp Đồng nhớ nhung nhưng không gặp, trốn tránh không nhìn tới.
La Hoan tiếc nuối, nhẹ giọng phản bác:
"Vì sao chị còn muốn gặp cậu ấy, còn muốn tìm đến cậu ấy?"
Lời này giống như Lâm Túc hỏi chính lòng mình, Lâm Túc trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ nghĩ đến gì đó, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt:
"Bởi vì, chị đến đem em ấy về."
"Chị không phải có điều cố kỵ sao!"
Lâm Túc cười vui vẻ, nói nhỏ:
"Cho dù có điều cố kỵ, chị cũng không khống chế được chính mình."
Thân bất do kỷ.
Đối với mâu thuẫn của Lâm Túc, La Hoan cảm thấy đầu muốn phình to:
"Vậy em còn khuyên chị cái gì, chị trực tiếp đem người mang về đi."
"Thật sự dễ dàng như vậy thì tốt rồi."
Nghe nói thế, La Hoan giật mình sửng sốt, giơ tay lên vuốt cằm, biểu cảm bối rối:
"Quả thật không dễ dàng vậy, vất vả lắm Đồng Đồng mới đứng vững ở thành phố Z, ở công ty XS phong thủy khởi sinh, cậu ấy có thể sẽ không vì chị buông bỏ sự nghiệp của mình."
Làm việc suông sẻ thuận lợi.
"Không sao cả." Lâm Túc nở nụ cười nhàn nhạt: "Chờ em ấy buông xuống, chung quy sẽ theo chị trở về."
La Hoan liếc Lâm Túc:
"Chị tự tin vậy à?"
Lâm Túc chỉ cười không nói.
"Coi như em chưa nói gì." La Hoan đỡ trán.
Người phụ nữ ngồi ở đối diện cô, tự tin từ trong ra ngoài, bất kể là bên ngoài quần áo hay khí chất đều hướng tới sự trang nghiêm nhã nhặn, vừa toát ra sự lãnh diễm cao quý, chưa bao giờ thiếu tự tin.
La Hoan nghĩ tới gì đó, gõ bàn, nhắc nhở:
"Chiều nay tụi em về, hôm nay là ngày cuối, chị định làm thế nào, cứ nhìn nhìn không gặp cậu ấy?"
"Không vội." Lâm Túc lắc đầu.
"Ý của chị, trở về rồi nói?"
"Trở về rồi nói."
La Hoan gật đầu:
"Em đây chúc chị thật nhiều may mắn, sớm dỗ Đồng Đồng về."
"Cảm ơn." Lâm Túc cười nhạt.
La Hoan trừng mắt:
"Còn nữa nha, đừng có cố kỵ xoắn xuýt gì đó, hai năm qua em coi như rõ ràng, trong lòng Đồng Đồng cũng chỉ có chị."
"Ừ, chị biết." Lâm Túc khẽ cười.
"Chị biết cái gì." hai mắt La Hoan hướng lên, đang tính đảo xuống thì liếc về hướng dáng người đứng lặng cách đó không xa.
La Hoan vô thức rụt đầu về nhưng không còn kịp, người kia thấy cô hiển nhiên rất kinh ngạc, đối với cô khẽ cười, chậm rãi đi về phía bên này, La Hoan nhanh chóng nhìn quanh, hai người đã ở nơi xa nhất đường lớn, không có chỗ trốn.
"Sao vậy?"
Lâm Túc phát hiện La Hoan không thích hợp lắm, đang muốn theo tầm mắt của La Hoan quay đầu nhìn lại.
Lại bị La Hoan đưa tay ngăn cản tầm nhìn, Lâm Túc quay đầu ánh mắt nghi ngờ nhìn La Hoan, đã thấy La Hoan trưng vẻ mặt có chút chán đời.
生无可恋: sinh không thể yêu: từ ngữ trên mạng, ý tứ là chỉ cuộc sống không còn bất kì người và chuyện gì có thể lưu luyến, sinh mệnh đã không còn ý nghĩa.
La Hoan nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, mỗi câu mỗi chứ nói:
"Lâm Túc, chị toi rồi."
----------------Hết chương ------------