Từ đầu đến cuối vẫn là tên lừa gạt.
Từ lúc ban đầu gặp nhau chính là một 'âm mưu', lừa cô rơi vào cạm bẫy ái tình.
Cô đã ngã vào và không thể thoát ra được.
Nhưng cũng bởi vì có những thứ gọi là khổ khó có thể mở miệng được, khiến cho cô chẳng hay biết gì, lạnh nhạt cô, cuối cùng vứt bỏ cô, cái gì cũng không giải thích, lặng lẽ đi gánh chịu đau khổ của hai người.
Trong lòng cho dù cất giấu rất nhiều điều muốn nói nhưng khi Lâm Túc đứng trước mặt cô, vẫn gương mặt lãnh đạm kia, điều cô muốn nói cũng không thể cất thành lời.
Càng không muốn gặp lại nữ nhân này.
"Đồng Đồng." Lâm Túc khẽ gọi, há miệng muốn nói gì đó nhưng đập vào mắt là đôi mắt nổi lên oán hận kia, mọi thứ đều không nói nên lời.
Lâm Túc đứng lặng tại chỗ, ánh đèn trong trẻo biến mất trong con người đầy đau thương của người kia, Lâm Túc khẽ nói với Diệp Đồng ba từ vô vị:
"Thật xin lỗi."
Xa cách hai năm, câu xin lỗi đến trễ, rơi vào tai Diệp Đồng trở nên cực kỳ châm chọc.
Cô muốn không phải chỉ một xin lỗi hời hợt, chẳng lẽ một câu xin lỗi là có thể che giấu được những tổn thương đã qua, thậm chí ngay lúc nay khi Lâm Túc cũng phải là thái độ chủ động giải thích với cô, dù là một chút cũng không có.
Đây là bữa tiệc của công ty, không phải tiệc cá nhân, Diệp Đồng quay mặt qua chỗ khác, không nhìn tới Lâm Túc, lau nước mắt trên mặt, nhanh chóng ổn định lại cảm xúc suy sụp.
Diệp Đồng đi tới cạnh Lâm Túc, kéo ghế, giọng lạnh nhạt chất chứa sự thờ ơ:
"Lâm tổng, toàn bộ thức ăn đã chọn xong rồi, thật xin lỗi, giờ tôi còn có việc không thể bồi cô, mời cô chậm rãi dùng."
Cũng không chờ Lâm Túc lên tiếng, Diệp Đồng nghiêng người cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, xoay người rời khỏi, nhưng lại bị Lâm Túc bắt lấy cổ tay:
"Diệp tổng giám, đây chính là cách tập đoàn XM của em tiếp đãi khách sao?"
Diệp Đồng lãnh tĩnh nói:
"Trễ tiếng, đây là cách tổng tài tập đoàn LT giao hẹn sao."
"Tôi có việc đến trễ một chút." Tính cách của Lâm Túc không thích giải thích gì, nhìn lướt qua trên bàn, đa phần là món cô thích.
Cổ tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo cùng với lực ở tay, làm cho Diệp Đồng nhíu mày, chuyển động kéo tay ra, càng giãy dụa bàn tay kia càng chặt, Diệp Đồng biết Lâm Túc tuyệt đối sẽ không để cho cô rời khỏi một cách đơn giản, bèn không giãy dụa, lạnh lùng nói:
"Lâm tổng, mời buông tay."
"Đồng Đồng." Lâm Túc khẽ cười: "Đã lâu không gặp cùng tôi ăn một bữa cơm nha."
Giọng bình tĩnh không nghe ra ý gì khác, giống như thật sự chỉ là ăn một bữa ăn mà thôi, vừa dứt lời, Lâm Túc cũng buông lỏng tay, Diệp Đồng rút tay về cổ tay trắng noãn lúc này đã nổi lên một vòng dấu tay màu đỏ.
Lâm Túc cũng không nhìn đi tới đứng bên cạnh, Diệp Đồng không nhúc nhích, cô cúi người ngồi xuống, ánh mắt đặt lên món ăn trên bàn, nhỏ giọng nói:
"Ăn một bữa cơm nhiều lắm là nửa tiếng, ăn xong em có thể đi."
Lời trong lời ngoài, cũng không có ý giải thích, Lâm Túc cũng không phải là dáng vẻ trong tưởng tượng của Diệp Đồng.
Trên gương mặt kia từ lần đầu tiên gặp mặt đã bắt đầu nụ cười khẽ vẫn không thay đổi.
Dường như trong cuộc gọi điện thoại vừa rồi, Lâm Túc lo lắng lúng túng là một người khác.
Người đó nói cùng người đó ăn xong, có thể rời đi, Diệp Đồng không hề nghi ngờ lời Lâm Túc nói.
Biết rõ tính cách Lâm Túc luôn ẩn nhẫn, tác phong lãnh đạm, xưa nay đã vậy, tựa như chưa từng có điều gì có thể đặt vào trong mắt, những thứ đã qua dường như thật sự đã qua.
Diệp Đồng cắn môi dưới, tuy rằng cố gắng đè nén những bi phẫn trong lòng đang dâng trào, sắc mặt dần lạnh xuống, hai tay bên người nắm lại thành quyền, rồi thả ra cứ như vậy do dự mấy lần, cuối cùng vẫn đi tới chỗ đối diện Lâm Túc ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, bên tai truyền tới giọng Lâm Túc nhỏ nhẹ:
"Đồng Đồng, em cũng chưa ăn cơm tối."
"Tôi không đói bụng, Lâm tổng chậm rãi dùng." Giọng Diệp Đồng lạnh nhạt, cũng không ngước mắt nhìn Lâm Túc.
"Cơm tối không ăn, em sẽ đói, em thấy đó chị ngay cả cơm cũng chưa được ăn." Lâm Túc cười cười, đưa tay gắp đồ ăn, chậm rãi dùng.
Giọng chất chứa sự chế giễu.
Diệp Đồng nghe nói thế, phút chốc ngẩng đầu nhìn người kia, lại bất tri bất giác sững sờ.
Ánh sáng trong phòng nhàn nhạt, chiếu lên người Lâm Túc, người phụ nữ này vốn trưởng thành lại giàu mị lực, cho dù không nói lời nào nhưng đặt trong bầu không khí êm dịu này lại trở thành một loại mỹ cảm không cách nào diễn tả.
Bất luận ở chỗ nào, làm chuyện gì nữ nhân trưởng thành tao nhã trước mặt này từ trước tới nay đều thu hút ánh nhìn của người khác, Diệp Đồng nhìn Lâm Túc, ánh mắt chất chứa oán hận nhưng cũng toát ra nửa phần luyến tiếc.
Lâm Túc khẽ cười, cảm giác ánh mắt nóng rực của Lâm Túc, trong lòng cũng rõ biến hoá tâm tình của Lâm Túc, nhưng cũng không an ủi, cũng không nói chỉ chạm rãi gắp đồ ăn bỏ vào miệng chậm rãi nuốt.
Hai bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm, Diệp Đồng hít sâu vào một hơi, nâng ly rượu đỏ trên bàn lên, đảo rượu bên trong ly, lòng mang theo tức giận tích tích tụ cuối cùng hoàn toàn thất vọng, ngửa mặt uống rượu, dựa vào cồn có thể làm cho đại não của cô tạm thời không hoạt động nữa, không cần suy nghĩ về bất kì ký ước không vui nào.
Còn nữ nhân trước mặt kia, cùng người đó ăn xong bữa cơm này, từ nay về sau hai người sẽ không có bất kỳ liên hệ gì để xuất hiện cùng nhau.
Khẩu vị của Lâm Túc không lớn, đơn giản ăn uống một chút sau đó đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, lên tiếng nhắc nhở:
"Đồng Đồng, uống rượu hại thân."
"Không cần cô quan tâm." Diệp Đồng đáp trả.
Lâm Túc quét mắt qua bình rượu chỉ còn một nửa, ánh mắt lại rơi vào gương mặt ửng đỏ của Diệp Đồng, giọng bình tĩnh:
"Nếu như em uống rượu là vì giận tôi, em đang trừng phạt chính mình hay là đang nghiêm phạt tôi?"
"Cô quá coi trọng chính mình rồi." giọng Diệp Đồng trào phúng, lạnh lùng cười cười.
"Đồng Đồng, em hiểu lầm ý của tôi rồi, tôi biết rõ phân lượng của bản thân mình, em đừng uống."
Đang nói chợt dừng lại, Lâm Túc khẽ cười lắc đầu, nói:
"Là vì tôi lớn tuổi, không thể giống như trước đây cùng em không say không về."
"Lớn tuổi?" Diệp Đồng sững sờ, giương mắt cẩn thận quan sát Lâm Túc nhìn thấy khóe mắt người kia căng bóng, dường như không có dấu vết gì của năm tháng.
Lâm Túc cười cười:
"Năm nay tôi rồi, không còn trẻ nữa."
Nghe thấy Lâm Túc nói 'ba mươi lăm tuổi', ánh mắt Diệp Đồng mờ mịt, có chút hoảng hốt có chút mềm lòng.
Nhớ tới năm ấy lần đầu tiên gặp Lâm Túc, Lâm Túc vừa tròn , so với hiện tại cũng không có gì khác biệt, dung mạo vẫn như trước, khí chất toàn thân lưu loát, theo năm tháng lắng đọng, càng toát ra vẻ xuất chúng.
Mi mắt rũ xuống, đầu ngón tay nắm ly rượu chặt hơn, nhỏ giọng hỏi:
"Ba mươi lăm tuổi?"
Lâm Túc mỉm cười gật đầu:
"ĐÚng vậy, ba mươi lăm tuổi, tôi không thể so với em, em năm nay mới hai mươi bảy, quảthật là khoảng thanh xuân tươi đẹp nhất."
"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Diệp Đồng nhíu mày ngẩng đầu, nhìn thẳng vào trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Túc, dựa theo tính cách ẩn nhẫn của Lâm Túc, nói ra lời đó tuyệt đối không chỉ là ý nghĩa ngoài mặt.
"Đồng Đồng." Lâm Túc khẽ cười: "Thật ra có thể gặp em ở đây, tôi rất vui vẻ!"
Thân người Diệp ĐỒng run lên, vẻ mặt phức tạp, nghèn nghẹn đắng chát ở cổ họng, không có lên tiếng đáp lại, chỉ giơ tay lên cầm ly rượu uống sạch, uống xong tiếp tục đổ thêm.
Lâm Túc không có ngăn cản Diệp Đồng, chỉ lẳng lặng nhìn, nhẹ giọng nói:
"Đồng Đồng, lúc ban đầu tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của em, chỉ cần biết bây giờ em sống rất tốt thì tôi đã hài lòng."
"Tôi không biết tôi xuất hiện có phải mang đến rắc rối cho em hay không, nếu như có, xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, là tôi quá kích động."
Lâm Túc lại cười, cười nhưng trong đáy mắt chậm rãi đỏ lên:
"Đồng Đồng, em đừng hận tôi, để tôi tùy hứng một lần như lúc này đây, sau này tôi thật sự không xuất hiện trước mặt em nữa."
"Đủ rồi, tôi cầu xin cô đừng nói nữa!" Giọng Diệp Đồng đầy tức giận, nhưng cũng chất chứa sự van xin, lồng ngực phập phồng bất định.
Mỗi câu mỗi chữ giống như nhát dao, từng nhát từng nhát cắt vào lòng Diệp Đồng, vết sẹo đã khép lại một lần nữa bị mở ra, xấu xí dữ tợn máu huyết đầm đìa, đau khổ tột cùng.
Rốt cuộc người bên cạnh cô năm, làm sao cô không hiểu ý Lâm Túc.
Vốn cảm xúc đã không ổn, ngay lúc này đây hoàn toàn tan vỡ, Diệp Đồng nằm nhoài trên mặt bàn, chôn mặt vào hai tay, nước mắt kiềm nén không được nữa, tràn khỏi mi mắt, mạnh mẽ cắn môi, không cho tiếng khóc đau thương thành tiếng, càng không cho phép bản thân ở trước mặt Lâm Túc chật vật không tả như vậy.
"Đồng Đồng." Lâm Túc định nói chợt dừng lại, mím chặt khóe miệng, nhìn vai Diệp Đồng run run, chậm rãi đưa tay qua, đầu ngón tay ngừng lại, ngừng lại trong không trung.
Diệp Đồng cắn chặt răng, bây giờ chưa phải lúc phá hỏng bầu không khí này, hít sâu vài lần, ở trong vòng tay- Lâm Túc không nhìn thấy được- vội vã lau sạch nước mắt.
Trong ánh đèn trong trẻo, Diệp Đồng ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vương vết nước mắt dàn giụa, gương mặt lại nở nụ cười dịu dàng, giọng khàn khàn vẫn chứa đựng vẻ ôn nhu.
"Lâm Túc, đừng nói gì cả, trước đây tôi đi không từ mà giã cũng không kịp nói gì với cô, đêm nay cùng tôi say một lần, coi như tạm biệt quá khứ."
Lâm Túc ngẩn ra, nhỏ giọng:
"Đi không từ giã, say một lần, tạm biệt quá khứ."
Giống như rơi vào vực sâu vạn trượng của sự tuyệt vọng, cả người dường như bị rút đi khí lực, hít thở không thông, loại đau đớn khắc khổ này khắc sâu vào trong lòng, những nơi quen thuộc hiện lên.
Hai năm trước, Diệp Đồng chợt rời khỏi, lặng lẽ không một tiếng động, Lâm Túc tan tầm trở về nhà, căn phòng lớn trống rỗng, không còn khí tức của người kia.
Lâm Túc giương mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Đồng, nhìn người kia lại bắt đầu uống rượu, giọng trầm trầm:
"Đồng Đồng, cái tuổi này của tôi đã không còn thích hợp để uống say."
"Có phải cô vừa nhắc nhở tôi, cô đã tuổi, tôi tuổi, giữa chúng ta có khoảng cách tuổi." Diệp Đồng cười lạnh.
"Tôi còn phải lái xe, không được uống rượu." Lâm Túc hít một hơi thật sâu sau đó thở dài, có chút không biết làm sao.
Diệp Đồng cũng mặc kệ Lâm Túc uống hay không, cho dù biết năm đó Lâm Túc có nỗi khổ, biết Lâm Túc bởi vì bảo vệ cô nên mới đối xử với cô như vậy nhưng Lâm Túc không chủ động mở miệng giải thích với cô, cô cũng không có can đảm để chất vấn người kia.
Hai người đều không nói lời nào, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở, bầu không khí ngưng động.
Lưng Lâm Túc vẫn thẳng tắp, ánh mắt đặt trên gương mặt Diệp Đồng với nụ cười khổ sở kia, trong đáy mắt thương tiếc càng sâu, lại trơ mắt nhìn người kia một ly rồi một ly cuối cùng đem cả bình rượu rót vào miệng.
Sở dĩ cô không ngăn cản Diệp Đồng đó là bởi vì trong lòng cô hiểu rõ Diệp Đồng rất kiên cường, mà lúc này đây khi cảm xúc hỏng bét, lại vội vàng phát tiết.
Diệp Đồng ngửa đầu uống cạn ly rượu cuối cùng, đường như chưa say lắm, ánh mắt còn thanh tỉnh, sắc mặt tỉnh táo lạ thường, đứng dậy, buông giọng lạnh lùng:
"Rượu chia tay cũng uống xong, chúng ta tạm biệt thôi."
Không hề liếc mắt nhìn Lâm Túc, xoay người đi về phía cửa, vừa đi được mấy bước, mùi hương thoang thoảng áp sát tới, lần thứ hai cổ tay bị Lâm Túc nắm lấy, giọng thản nhiên truyền tới:
"Tôi đưa em về nhà."
"Cảm ơn, không cần." Vẻ mặt Diệp Đồng kiên định, từng chút từng chút mở bàn tay mềm mại thon dài kia ra.
Lâm Túc nhíu mày, siết chặt ngón tay bị Diệp Đồng mở ra, không cho phép người kia giãy dụa, siết chặt cổ tay, giọng nặng thêm vài phần:
"Tôi đưa em về."
"Rốt cuộc cô muốn tôi phải làm sao, vì sao cứ ép tôi, tôi đã nói tôi không cần!"
"Đồng Đồng em uống say." Lâm Túc nhẹ giọng nói: "Tôi lo lắng cho em."
"Tôi không cần cô lo lắng, tôi không có say." Diệp Đồng nổi giận đùng đùng, đẩy tay Lâm Túc ra.
Lâm Túc cũng không muốn ép buộc Diệp Đồng, thả lỏng cổ tay trong lòng bàn tay ra, nhưng nhanh chóng nắm lấy, nhẹ giọng nói:
"Đồng Đồng, nếu như trước đó em nói chia tay, vậy đổi lại để tôi làm cho em một chuyện, đừng từ chối tôi, tôi đưa em về nhà." Cảm giác được Diệp Đồng đã ngừng dãy dụa, Lâm Túc khẽ cười, "Đi thôi."
Diệp Đồng cắn môi dưới, không có từ chối Lâm Túc, tùy ý người kia dẫn mình rời khỏi khách sạn.
Mà lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo, ngay cả Diệp Đồng cũng không có phát hiện chỉ là vô thức, theo thói quen nắm chặt tay Lâm Túc, bởi vì trong tiềm thức của cô, bàn tay Lâm Túc một năm bốn mùa đều lạnh thấu xương, cho dù ủ cũng không ấm.
Chuyện xảy ra hôm nay, cả thể xác và tinh thần của Diệp Đồng đều mệt mỏi, cộng thêm rượu mạnh như thủy triều vọt lên, cảm giác say say, bước chân lộn xộn.
Đáy mắt mơ màng, trong lúc mờ mịt mơ hồ cô được Lâm Túc đỡ đến chỗ kế ghế lái, bàn tay mềm mại xuất hiện trước mắt cô, cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn.
Quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương quen thuộc, câu dẫn ký ức thật sâu trong đầu cô, phảng phất trở lại trước đây, ngay khi đôi bàn tay kia muốn rời đi, cô chợt níu lại:
"Đừng."
Lâm Túc ngẩn ra, khóe miệng cứng lại, cô giơ tay kia lên vỗ nhẹ sau lưng Diệp Đồng giọng nhẹ nhàng trấn an:
"Đồng Đồng, chị không đi."
Gương mặt Diệp Đồng ửng đỏ, giống như giật mình tỉnh giấc, vội vàng buông tay Lâm Túc, xoa xoa giữa chân mày:
"Xin lỗi."
"Ừm, không sao." Lâm Túc cười cười, sau khi xác nhận chắc chắn Diệp Đồng đã thắt dây an toàn, lúc này mới đóng cửa xe rời đi.
Do uống rượu, cồn xông lên đầu, Diệp Đồng đầu óc không tỉnh táo, cảm giác lúc xe khởi động, mở miệng muốn nói gì đó nhưng mí mắt thật sự nặng nề nên gì cũng không nói, nhắm mắt liền ngủ.
Diệp Đồng mơ màng ngủ, thân thể không khống chế được vặn vẹo, mơ màng mò lấy nút tháo dây an toàn, cởi ra, cơ thể nghiêng xuống, rất tự nhiên thuần thục tìm một chỗ thoải mái.
Xe chậm rãi tiến về phía trước.
Diệp Đồng không biết mình ngủ bao lâu, mãi cho đến khi đầu ngón tay lạnh lẽo chuyển động trên mặt mình, vuốt ve mặt mình, làm cho da thịt nóng hổi giảm bớt đi, thoải mái hơn.
"Đồng Đồng."
Bên tai vọng lại tiếng gọi quen thuộc, giọng dịu dàng giống như đúc trong sâu thẳm trí nhớ của cô, Diệp Đồng mơ màng mở mắt ra, xoa xoa mắt mơ màng.
Lâm Túc mím môi, khóe miệng run run, ngước mắt lẳng lặng nhìn Diệp Đồng, nhìn thấy người kia chậm rãi ngồi dậy, gương mặt với vẻ hoảng hốt.
Tựa như trong giây phút ngắn ngủi đã quên đi thống khổ từng trải qua.
Diệp Đồng nhìn thấy Lâm Túc, cuối cùng dịch người, giống như bình thường thân mật chặt chẽ, giơ hai tay ôm cổ Lâm Túc, dựa sát vào lòng ngực Lâm Túc, giọng nỉ non, còn có chút làm nũng:
"Chúng ta tới nhà chưa?"
----------------------------------
Xin chào!^^ mình đã quay lại rồi đây!