Nghe Hứa lão bản gọi, Lâm Sanh ngạc nhiên quay đầu nhìn Hứa Nam, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Nam, mắt lóe sáng rạng rỡ.
Nhân lúc Hứa Nam đã quẹt thẻ mở thang máy, bên cạnh cũng không có người, Lâm Sanh nhanh chóng chạy tới, nắm cổ tay Hứa Nam, một bước lớn chui vào thang máy.
Vào thang máy, Lâm Sanh buông Hứa Nam, nhanh chóng ấn đi xuống, ngay khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, người ta không nhìn thấy hai người, lúc này mới thở phào một hơi.
"Đại lão bản, hôm nay chị bận rộn, cả ngày không hề liên lạc với em." Lâm Sanh lầm bầm xoay người, theo bản năng muốn kéo tay Hứa Nam nghĩ tới thang máy có camera, vừa đưa tay ra đành phải thu lại.
Được nửa đường cánh tay thon dài trước mặt đã đưa qua, chờ Lâm Sanh kịp phản ứng, Hứa Nam đã ở bên cạnh Lâm Sanh, gương mặt thản nhiên, bàn tay mềm mại đã vững vàng nắm tay Lâm Sanh.
Một dòng nước ấm chảy qua tim, làm cho cả người trở nên ấm áp dễ chịu, đây là lần thứ Hứa đại boss chủ động nắm tay cô, Lâm Sanh nở nụ cười ranh mãnh.
"Hôm nay quả thật hơi bận." Hứa Nam giọng rõ ràng cùng ai kia giải thích: "Nhưng xong rồi tan ca sớm."
"Hôm nay chị ca sớm." đôi mắt Lâm Sanh như kẻ trộm chuyển qua chuyển lại, nhìn nhìn rồi thuận miệng hỏi: "Vậy chị còn bận gì nữa không?"
Mỗi ngày đại lão bản đều tăng ca đến khuya, hôm nay là lần đầu tan ca sớm, đại lão bản bận rộn vốn không có thời gian ở bên cô, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.
KHÔNG THỂ BỎ QUA.
Trong lòng Lâm Sanh tính toán, sao có thể che giấu được với một người tâm tư kín đáo như Hứa Nam, Hứa Nam nhìn chằm chằm sau đó giả vờ không nhìn tới ai kia, mặt giả vờ nghiêm túc trầm ngâm nói:
"Để chị nghĩ xem, đêm nay còn có chuyện gì nữa không?"
Lâm Sanh nóng nảy:
"Còn có việc à?"
Hứa Nam chớp mắt, trong mắt đầy ý cười:
"Em cũng biết từ trước tới nay chị đều rất bận rộn."
"Đại lão bản. em biết chị mỗi ngày đều bận rộn thế nhưng... làm việc và nghỉ ngơi cũng phải kết hợp với nhau, lúc nào bận thì bận lúc nào nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi."
Lâm Sanh 'tận tình khuyên bảo', chân thành khuyên Hứa Nam, đương nhiên, câu cuối cùng 'nên yêu đương thì yêu đương' quá trực tiếp, cô không phải không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng.
"Thân thể là tiền vốn của cách mạng, rất quan trọng, nếu như cơ thể chị lên xuống, bị bệnh gì đó khó chịu là chính mình, chị nói có đúng không?"
Nguyên văn câu nói của Mao Trạch Đông 身体是革命的本钱 thân thể chính là tiền vốn của cách mạng. Ý nói muốn làm thành việc gì thì điều kiện trước hết phải có là sức khoẻ
"Đại lão bản chị phải thương nhân viên nhỏ bé này, nhân viên nhỏ bé này mỗi ngày đều làm việc rất cực khổ, nên để cho nhân viên nhỏ này nghỉ ngơi, như vậy cũng để cho chị nghỉ ngơi."
Nhìn thang máy, đã đến tầng , Lâm Sanh dùng cánh tay kia đặt lên đầu vai Hứa Nam, nhướng mày:
"Đại lão bản, nhìn nhân viên bé nhỏ này của chị chân thành như thế, chị cho nhân viên này nghỉ được không?"
"Nếu em có thể thuyết được chị, chị sẽ suy nghĩ." Hứa Nam kéo tay trên đầu vai mình xuống.
Lâm vội trừng mắt:
"Không được suy nghĩ thêm, em cũng xuất phát từ góc độ cơ thể chị mà suy nghĩ, đồng thời trình bày chỗ tốt của làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, hoàn toàn là vì nghĩ cho chị, mà vẫn không thể thuyết phục chị."
"Em xác định em không có tư lợi?" Hứa Nam ngạo nghễ nhìn Lâm Sanh, chọc thủng tâm tư của ai kia.
"À, có tư lợi chút." Lâm Sanh ngượng ngùng kéo kéo vành tai: "Là có chút chút thôi, nhưng cái đó cũng không gây trở ngại chị nghỉ ngơi."
"Được rồi, đột nhiên chị nhớ tới." Hứa Nam vừa cười vừa nhìn biểu cảm mong đợi trên gương mặt của Lâm Sanh, nhẹ giọng nói: "Đêm nay chị không bận."
Lâm Sanh che mặt đắc ý, buông tay xuống, trong mắt ngay lập tức tỏa sáng rực rỡ:
"Vậy đơn giản, quá tuyệt vời, rốt cuộc cũng đợi được cơ hội này."
Hứa Nam cảm thấy khó hiểu:
"Cơ hội gì?"
"Hẹn hò với chị." Lâm Sanh chợt thốt ra.
"Hẹn hò với chị?"
Trên mặt Hứa Nam là biểu cảm không hiểu gì, không giống như giả vờ, Lâm Sanh không chút suy nghĩ, vô ý thức trả lời:
"Không phải chị chưa từng yêu chứ?"
"Vậy thì sao?" Hứa Nam giọng lạnh nhạt, gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ, từ trong lòng bàn tay Lâm Sanh, rút tay về, phản bác: "Rất kỳ quái sao?"
"Không, không kỳ quái." Lâm Sanh ngẩn người, không kỳ quái mới lạ, Hứa đại boss năm nay tuổi, đúng là chưa từng yêu.
Lâm Sanh không thể tin được nhìn Hứa Nam, ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới, mái tóc dài đen tuyền phát sáng xõa trên vai, tôn lên làn da trắng nõn mịn màn, mặc dù gương mặt trang điểm nhẹ nhưng cũng không che giấu được nét dịu dàng.
Hôm nay lại mặc quần dài, quần dài trắng như tuyết đến bàn chân, quần dài không có họa tiết trang trí gì, đơn giản lại không mất vẻ lịch sự, tôn lên vóc dáng mảnh khảnh cân xứng, mà quần dài hở ra một góc, lộ ra đôi giày cao gót tinh xảo, ngón chân trắng trẻo.
Tiểu tỷ tỷ ngạo kiều xinh đẹp.
Từ nay về sau, cũng chính là người trong đời của cô, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp độc nhất.
Mặc dù trong lòng Lâm Sanh có chút tư lợi, nhưng cái miệng này từ trước tới nay thiếu đòn quen rồi, nhịn không được lắc đầu nói:
"Đại lão bản, chị quả thật làm em không thể tin được. Chị... chị là người con gái ưu tú vậy mà..."
"Vậy mà cái gì?"
Khí tức lạnh lùng trong nháy mắt tỏa toàn thân, ánh mắt lạnh lùng quét qua, Lâm Sanh rùng mình, bật người khép miệng lại, câu nói tiếp theo nuốt vào bụng: 'F.A từ trong bụng mẹ tới giờ năm'.
Hứa Nam chớp chớp mắt, vươn ngón trỏ đặt lên ngực Lâm Sanh:
"Ánh mắt của chị rất cao, không phải ai chị đây cũng vừa mắt."
Lâm Sanh vội vàng gật đầu nói:
"Phải phải phải, ánh mắt của chị rất cao, em có thể vừa mắt đại lão bản, nhất định là phúc phận em tu kiếp mới tu luyện được."
Hứa Nam chậm rãi thu tay về:
"Chị có nói qua, em vừa mắt chị hả?"
Vừa dứt lời 'Đinh' một tiếng, thang máy đến hầm giữ xe, cửa thang máy từ từ mở ra.
Lâm Sanh nghe nói thế thì không vui, nắm tay Hứa Nam cùng đi ra, khẽ hừ:
"Đại lão bản, chị đừng vội, bây giờ thì em đã tiến vào mắt chị rồi."
"Xe của chị An An lái về rồi." Hứa Nam níu cánh tay Lâm Sanh: "Không có xe."
Lâm Sanh quay đầu, hiện ra nụ cười 'tà mị':
"Chị quên rồi, em có xe."
Hứa Nam ngừng lại thử tham dò:
"Của em, chiếc hãn huyết bảo mã?"
"Đúng rồi, nó đó." Lâm Sanh nháy mắt ra hiệu với ai kia, "Chị đừng lộ ra cái biểu cảm ghét bỏ đó, lần trước chị tăng đến nửa đêm chị còn gọi em với bảo mã tới đón chị còn gì."
Nhớ tới lần đầu Lâm Sanh chở mình tới công ty, trong lòng Hứa vẫn còn sợ, ho khan vài tiếng, hơi mất tự nhiên nói:
"Hay là chị đón xe về."
Lâm Sanh kéo tay Hứa Nam, đi về góc xe đang khóa vừa trấn an:
"Đừng sợ, đừng sợ, đều lần ngồi xe về rồi, chị còn chưa tin kỹ thuật của em à."
Hứa Nam im lặng không nói, lần trước xẹp bánh xe, Lâm Sanh lái xe đưa cô đi làm, tốc độ rất nhanh, sợ đến nỗi tim suýt nhảy ra ngoài, thật ra cô không quá tin tưởng.
"Em chở chị hóng gió bằng xe này, không phải tốt sao, thà khóc trong xe BMW còn hơn cười trên xe máy, hôm nay em sẽ cho chị lĩnh hội một chút cái tư vị ngồi xe cười là gì."
Hứa Nam vẫn im lặng không nói gì, nếu có thể cô thà khóc trong xe BMW.
Nhưng nhìn bộ dạng hưng phấn của Lâm Sanh, không nên tạt nước lạnh, cô cố gắng thôi, lựa chọn ngồi xe đạp, gượng cười một chút.
Lâm Sanh không nghe thấy Hứa Nam trả lời, cho rằng người kia ngầm đồng ý, trong lòng vui vẻ, buông tay Hứa Nam ra, bước tới mở khóa xe.
"Đúng rồi, suýt chút nữa quên." Nhớ tới chuyện khác, Lâm Sanh chợt ngồi dậy, quay đầu nhìn Hứa Nam: "Chúng ta đi ra ngoài chơi, An An thì sao?"
Hứa Nam lắc đầu nói:
"Cậu ấy kiếm bạn bè gặp mặt rồi, bây giờ còn sớm không còn vội về."
"Vậy là tốt rồi, đừng để người ta một mình." Lâm Sanh ngồi xổm xuống tiếp tục mở khóa xe đạp.
Hứa Nam hỏi Lâm Sanh:
"Em muốn đi đâu chơi?"
"Khó khăn lắm chúng ta đều được nghỉ ngơi, đêm nay nhất định phải thả lỏng." Lâm Sanh không trả lời, hỏi ngược: "Chị muốn chơi gì hay có cao kiến gì?"
"Chị không quen thuộc nơi này."
Lâm Sanh đưa tay đỡ xe, chỉ về phía cách Hứa Nam không xa, cười nói:
"Không sao, thành phố này em rất quen thuộc, nhiều chỗ chơi vui lắm, chị đi theo em là được."
"Em." Hứa Nam chỉ chỉ xe đạp, giọng trịnh trọng cảnh cáo: "không được chạy nhanh."
"Được, không chạy nhanh, em còn sợ chị té, chị quý báu như vậy, làm té em không có khả năng thường nổi." Lâm Sanh gật đầu như giã tỏi.
"Em cũng biết mình không thường nổi à?"
"Đừng dài dòng nữa, nhanh lên nào." Lâm Sanh đạp bàn đạp, vẫy tay ý nói: "Lên nào!"
"Thật sự không được chạy nhanh nha!"
Hứa Nam lo lắng lần thứ trịnh trọng cảnh cáo, sau khi Lâm Sanh vỗ ngực cam đoan lúc này mới lấy hết can đảm, tiến tới ngồi lên yên sau.
Ngay khi Lâm Sanh đạp xe, cô liền quay đầu hỏi Hứa Nam một câu:
"Chị mua bảo hiểm chưa?"
"Mua rồi, cũng không được chạy nhanh!" Bởi vì quán tính cả người Hứa Nam ngửa ra sau, làm cô sợ đến nổi bật người ôm chặt eo Lâm Sanh.
"Em rất yêu quý tính mạng." Cảm giác được cơ thể mềm mại dán lên lưng mình, trên mặt Lâm hiện ra nụ cười bỉ ổi: "Đại lão bản, ôm chặt chút nha, đừng té, té em cũng mặc kệ."
Đôi tay thon dài bên hông chợt nhéo khối thịt mềm, lúc này Lâm Sanh hít vào, phía sau vọng tới tiếng cười lạnh của Hứa Nam:
"Cho em dám làm chị sợ, em còn dám làm chị sợ chị nhéo em."
Lâm Sanh nhịn đau kêu lên:
"Được được được, chị đừng nhéo, em không làm chị sợ, thật sự đó."
Đôi tay ngọc ngà kia thả lỏng rồi rời khỏi, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ vừa bị nhéo, giọng đắc ý của Hứa Nam truyền tới:
"Còn tưởng chị không trị được em à?"
"Em không bệnh, chị trị cái gì, em thấy chị chính là khắc tinh trời sinh của em, khắc tinh đặc biệt của đời em." Lâm Sanh vừa đau khổ vừa hạnh phúc dỗi một câu.
Nghe Lâm Sanh nói ánh mắt Hứa Nam rạng rỡ đầy ý cười, lại không chút khách khí phản lại:
"Chị là lão tổ tông mà em thắp hương cung phụng."
"Chị còn thích nhận thân thích loạn xạ à!"
"Là do lần trước em nhất định nhận chị làm tổ tông của em, cảm tình không thể từ chối, chị còn làm được gì?"
Lâm Sanh không phản kháng, cô hoàn toàn chịu thua, thành thật thả chậm tốc độ, chở đại lão bản ngạo kiều ra khỏi nhà xe.
Theo xe chạy, gió mắt thổi vào mặt, nhấc lên vạt quần của Hứa Nam, lộ ra đôi chân dài hoàn mỹ, tóc dài tung bay trong gió, đồng thời cũng thổi mái tóc dài của Lâm Sanh.
Hứa Nam tay phải ôm eo Lâm Sanh, nhìn tóc đen dài của người kia bay bay trong gió, trong lúc hứng khởi đưa tay trái ra bắt lấy, cuộn quanh đầu ngón tay ngắm nghía.
Cảm giác được tay rời khỏi eo, Lâm Sanh quay đầu liền thấy đầu ngón tay người kia đang quấn tóc của mình, Lâm Sanh chỉ hừ hừ cũng không nói gì.
Chỉ là cảm thấy khoảnh khắc này Hứa Nam làm ra loại hành vi ấu trĩ thật giống một đứa trẻ.
Mãi cho đến khi ra khỏi chỗ gởi xe, Lâm Sanh duỗi tay ra nắm lấy bàn tay thon không an phận bên eo mình, đặt qua bên hông, nhanh chóng đạp xe, hô lớn:
"Ngồi cho vững, ôm chặt em, em phải tăng tốc lên dốc!"
Hứa Nam theo bản năng ôm sát Lâm Sanh.
Dốc hầm gởi xe có chút lớn, bình thường một mình thì không có cảm giác gì, lúc này thêm Hứa Nam, cho nên tốc độ của Lâm Sanh càng ngày càng chậm, cắn răng ra sức đem người ta chở lên.
"Em được không hả?" Hứa Nam phát hiện Lâm Sanh khác thường, không khách sáo cười nhạo: "Không phải thường xuyên tập gym à, lực chân kém như vậy, không được đừng cậy mạnh, chị có thể xuống."
"Không được xuống xe, ai nói em không được!" Lâm Sanh mạnh miệng nói, hít thật sâu bung sức đạp xe.
Lâm Sanh thở hổn hển, phía sau lại truyền tới giọng Hứa Nam thản nhiên:
"Lâm Sanh, chị đã nói với em chuyện này chưa."
"Hả? Chuyện gì?"
"Mẹ chị sắp tới."
Lâm Sanh sợ tới chân loạn choạng, không khống chế được xe lắc lư, suýt chút nữa người và xe đều ngã xuống. sắc mặt Hứa Nam đại biến, vội vàng nói:
"Em mù hả, kích động cái gì, mau dừng lại."
May là Lâm Sanh đúng lúc này kịp phản ứng, hai chân đạp đất, dừng xe lại.
Lâm Sanh quay người xoay đầu kinh ngạc hỏi:
"Chị vừa nói... mẹ chị sắp tới?"
"Đúng vậy, mẹ chị bay tới thăm chị." Ánh mắt Hứa Nam nhìn ai kia rất vô tội, cũng bất đắc dĩ.
"Khi nào tới?"
Hứa Nam lắc đầu nói:
"Không rõ lắm, mẹ gọi cho chị nói tháng sau tới."
"Khoảng cách từ đây tới cuối tháng cũng chỉ có ngày." Lâm Sanh hoảng hốt: "Ba mẹ vợ bỗng dưng tới chơi, con dâu xấu có thể gặp mặt ba mẹ chồng?"
"Được rồi, em nói lung tung gì đó." Hứa Nam đưa tay trái ra vỗ nhẹ lên ót Lâm Sanh, "Là mẹ chị tới thăm chị, cũng không phải tới thăm em."
"Ôi, chị chờ em chút." Lâm Sanh bị Hứa Nam tát cho một cái liền thanh tỉnh, nhớ tới dì Tiêu còn đang ở dưới lầu, vội lấy điện thoại ra: "Em gọi điện thoại."
"Ừ, em gọi đi." Hứa Nam vừa muốn xuống xe, lại bị Lâm Sanh ôm eo: "Chị không cần xuống, em gọi xong ngay thôi."
Nhìn thấy Hứa Nam ngồi yên, lúc này Lâm Sanh mới gọi điện cho Tiêu Tử Ngọc, ngẩng đầu nhìn cửa lớn ở xa xa, ánh mắt trong dừng trên người phụ nữ mặc áo vest caro.
Vừa kết nối thì tiếng Tiêu Tử Ngọc như sư tử rống vọng lại:
"Sanh Sanh, giờ đã hết giờ làm, con chạy đi đâu hả, cô cô con ngay lập tức lái xe tới đón chúng ta."
"Dì Tiêu, xin lỗi, con còn có chuyện quan trọng phải đi làm. Hai người đi đi đừng chờ con, dì cùng cô cô con về đi."
"Dì nhớ kỹ con chưa có đối tượng, cái đứa độc thân cẩu như con, tan ca rồi con còn có thể có chuyện quan trọng gì, quan trọng hơn cô cô con hả?"
Lâm Sanh liếc nhìn Hứa Nam, thấy người kia cũng nhìn sang, nhỏ giọng vội nói:
"Dì Tiêu, dì không hiểu đâu, chuyện liên quan tới chung thân đại sự của con, chỗ cô cô con nhờ dì, con cúp máy trước, bye bye."
Thấy Lâm Sanh cúp máy, Hứa Nam cười như không cười nói:
"Chuyện liên quan tới chung thân đại sự của em?"
Lâm Sanh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, nghiêm túc nói:
"Đại lão bản, đây chính là đại sự chung thân của chị và em, không được qua loa."
"Chị cũng không đồng ý ở bên em." Hứa Nam ăn ngay nói thật, thản nhiên nhìn ai kia.
Lâm Sanh trừng mắt nhìn Hứa Nam bình thản, xoay người tức giận đạp xe, oán giận nói:
"Em đã nhìn thấu bản chất của chị rồi, khẩu thị tâm phi, chẳng những là một kẻ ngạo kiều còn đặt biệt già mồm cãi láo, chết tiệt."
"Lúc đầu chị còn lo lắng thử em, chỉ với thái độ này của em, phần ấn tượng và hình tượng rớt một nửa, không đạt chuẩn không dùng thử, trực tiếp trả hàng lại."
"Đại lão bản, sợ là chị chưa từng mở ra xem liền trực tiếp trả hàng, có công bằng không?"
"Em cảm thấy không công bằng, vậy được rồi, em bị chị loại, cả đời này không được tuyển dụng nữa."
Lâm Sanh tức giận cắn răng:
"Vậy hay là chị trả hàng lại đi, em cảm ơn, đợi chị trả về cùng lắm em đổi mới một chút còn có thể đưa cho chị lần nữa."
Hứa Nam mặt mày rạng rỡ, khóe mắt cong lên, hai tay ôm chặt eo Lâm Sanh, mặt dán lên lưng Lâm Sanh, ánh mắt lướt qua cảnh đường phố, nhẹ nhàng nói:
"Em là đứa ngốc."
Cùng lúc đó, Tiêu Tử Ngọc đứng ở cửa lớn Bằng Huy vừa tắt máy thì 'Bá đạo tổng tài' rất nhanh gọi tới.
Nhận, tiếng Lâm Túc tự nhiên truyền tới, giọng vội vàng:
"Tử Ngọc, tôi xảy ra chút chuyện, không thể đi đón Sanh Sanh, cô đi đón con bé nha."
Tiêu Tử Ngọc ngạc nhiên, vội hỏi:
"Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?"
"Trở về nói." Lâm Túc cúp máy, giẫm chân ga.
Mà Tô Bối An ngồi bên cạnh Lâm Túc, chợt cảm thấy xe vọt nhanh hơn hơn, vô thức nắm chặt dây an toàn, cả người cứng ngắc ngồi ở ghế phó lái, sắc mặt tái nhợt, vì sợ càng tái hơn.
Tô Bối An quay đầu, nhìn Lâm Túc căng thẳng, do dự đưa tay vỗ nhẹ lên đùi phải Lâm Túc, giọng run run:
"Tôi không sao, cô đừng chạy nhanh quá."
Lâm Túc nhíu mày, cũng không nhìn Tô Bối An, mấp mấy môi, nhỏ giọng:
"Xin lỗi."
Tô Bối An ngẩn người, kịp phản ứng là Lâm Túc đang nói chuyện vừa rồi, vội giải thích:
"Chuyện này không liên quan tới cô, là trách nhiệm của chiếc xe kia, hơn nữa cô cũng không đụng tôi, là tự tôi sợ đứng không vững mới té ngã."
Yên lặng một hồi, Lâm Túc quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn người kia, chân thành nói:
"Đi bệnh viện kiểm tra trước, xem có trật chân không, để không có di chứng gì."
"Được... được rồi."
Ánh mắt trong trẻo kia nhìn về phía cô, Tô Bối An nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẩm kia, giống như một vòng xoáy không đáy, thu hút cô, nhưng lại không rõ cảm xúc gì đáy mắt.
Tim Tô Bối An đập thình thịch thình thịch, chật vật quay đầu, rốt cuộc không còn cảm thấy chân đau, chỉ cảm thấy tai nóng lên.
Mà Tiêu Tử Ngọc ở cửa Bằng Huy, trước sau đều bị cô cháu điện gọi điện đùa giỡn, quả thật tức muốn chết, hết lần này tới lần khác bị leo cây.
Tiêu Tử Ngọc đem điện thoại bỏ vào túi áo, đang định bước về phía trước chợt có người vỗ vai, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là đôi môi xinh đẹp rực lửa:
"Thư ký Tiêu, trùng hợp quá."
----------------------------
Ps. Hãy đón xem dì Tiêu gặp ai :v đoán đúng có thưởng :v