Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

chương 42: trong lòng đại lão bản lạnh buốt.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới màn hình lớn là một nữ nhân đứng lặng im, mày liễu mắt hạnh, quần áo màu đen lộ vai, dáng người xinh đẹp nho nhã thướt tha, tóc dài đen bóng xõa vai, lọn tóc hơi xoăn, làm nổi bật gương mặt hồng hào mỹ lệ, thành thục tao nhã.

Chỉ đứng yên lặng, uyển chuyển tỏa ra khí chất tuyệt trần, toàn thân bao phủ một loại khí tức 'tránh xa ngàn dặm', khiến người ta không dám bước tới bắt chuyện, ở sân bay lớn như vậy lại hấp dẫn vô số ánh mắt của người khác.

Gương mặt Lâm Túc trong trẻo nhưng lạnh lùng, đáy mắt chất chứa sự lạnh lùng tĩnh mịch, chỉ khi thấy cháu gái chạy về phía mình, sự lạnh lẽo tĩnh mịch biến mắt, bên môi chậm rãi vẽ nên nụ cười tươi.

Ở thành phố Z nhìn thấy cô cô, Lâm Sanh thực sự hưng phấn, kết quả chạy như điên, tốc độ quá nhanh không kịp dừng chân, bất ngờ tiến vào lòng cô cô.

Lâm Túc giang hai tay, theo bản năng ôm cháu gái, cánh tay ôm chặt lấy cô cháu gái vào lòng.

Bản thân bị va chạm nên bất ổn, lui ra sau nửa bước, khó khăn lắm mới có thể ổn định cơ thể.

"Cô cô, con cứ tưởng cô chết rồi!" Lâm Sanh ôm lấy cổ cô cô nhà mình, từ bên mặt ngẩng lên, cong môi 'Chụp' một tiếng, hôn lên mặt cô cô nhà mình.

Lâm Túc đáy mắt nhu tình càng sâu, giơ tay lên chỉnh lại mái tóc dài xốc xếch của Lâm Sanh bị gió thổi, nhéo nhéo mũi của người kia, bật cười:

"Sanh Sanh, con mấy tuổi rồi, vẫn còn lỗ mãng như vậy."

Lâm Sanh không để bụng, lắc lắc eo nhỏ, lẩm bẩm:

"Nhìn thấy cô cô, con vui vẻ mà."

"Cô cô nhìn thấy con, cũng rất vui vẻ."

Lâm Túc thân mật nhéo nhéo má Lâm Sanh.

Kéo hai tay trên cổ mình xuống, Lâm Túc nhìn Lâm Sanh từ trên xuống dưới vài lần, khẽ cười, nói:

"Tới, để cô cô xem, mấy tháng không gặp, có đói đến gầy đi hay không."

"Không có gầy, con còn mập nữa." Lâm Sanh nhìn cô cô thanh cao thoát tục của mình, từ trong thâm tâm tán dương: "Cô cô, cô lại xinh đẹp hơn rồi."

Lâm Túc thản nhiên nói:

"Cái miệng nhỏ ngọt ngào như vậy, để thưởng cho con, cô cô mang theo quà cho con."

Đầu tiên hai mắt Lâm Sanh phát sáng: "Quà gì?" nhưng rồi dần yếu ớt, rất nhanh lộ ra vẻ kinh hoảng:

"Cô cô, sẽ không phải là..."

"Trở về khách sạn sẽ nói cho con biết."

"A, khách sạn?"

Lâm Sanh hấp tấp:

"Cô cô cô ở khách sạn làm gì, cô cô phải theo con về nhà chứ."

Lâm Túc cười cười:

"Tạm thời ở khách sạn, ngày mai có bữa tiệc, chờ cô tham gia xong..." sừng sộ lên: "Trở về xử lý con."

"Con là tâm can tiểu bảo bối của cô cô, cô cô cam lòng xử lý con sao." Lâm Sanh bước ra giơ tay trái ra, "Tới đây nào, sứ giả hộ hoa sẽ đưa cô cô trở về khách sạn."

"Được, đi thôi."

Trong con ngươi của Lâm Túc hiện ra ý cười, rất tự nhiên đưa tay qua.

Lúc hai người nói chuyện, một người khác thẹn quá hóa giận, đã sớm rời đi.

Tiểu bảo mẫu nhào vào lòng một nữ nhân xa lạ, Hứa Nam thu hồi cánh tay trong không trung, đáy lòng vui sướng giống như bị tạt một chậu nước lạnh, rất lạnh, rất lạnh.

Ánh mắt ở xa xa xuyên qua đám người, chỉ mơ hồ thấy bóng lưng nữ nhân ôm tiểu bảo mẫu.

Chỉ là bóng lưng, từ dáng người thướt tha của nữ nhân kia, nhất định là một nữ nhân xinh đẹp.

Hai người ở nơi công công, động tác mập mờ thế kia, hiển nhiên quan hệ rất thân mật.

Bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của tiểu bảo mẫu không nhỏ.

Sắc mặt Hứa Nam âm trầm dường như có thể tích ra mực, bước chân thoáng chuyển động, cô muốn tiến lên trước kéo tiểu bảo mẫu ra, nhưng lý trí lại làm cho bước chân cô đóng đinh tại chỗ.

Cô cũng không là ai của tiểu bảo mẫu, giữa hai người chưa có bất kỳ quan hệ gì, lại có quyền gì đi ngăn cản tiểu bảo mẫu cùng ai thân thiết.

Hứa Nam hít một hơi thật sâu.

Xa xa trừng mắt nhìn Lâm Sanh, đạp giày cao gót, ngạo nghễ vừa cô đơn vừa thất lạc rời khỏi sân bay.

Thì ra không phải là tới đón cô về nhà.

Mà là tới đón một nữ nhân khác.

Cũng đúng, vừa rồi không có gọi điện thông báo cho tiểu bảo mẫu, tiểu bảo mẫu làm sao có thể biết cô trở về.

Ở trong đám người ồn ào, trong nháy mắt khi thấy tiểu bảo mẫu hướng cô chạy tới, bên tai không có âm thanh nào khác, trong mắt cũng không chứa nổi bất cứ thứ gì bên cạnh.

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, trong mắt cô chỉ có thân ảnh không hề có chút hình tượng nào chạy tới, cô thật sự cực kỳ vui mừng, cũng cực kỳ động tâm.

Hay cho một màn thắng xe gấp tuyệt đẹp.

Hay cho một màn quẹo cực nhanh hoàn mỹ.

Tiểu bảo mẫu, coi như em lợi hại!

Đi đường mệt mỏi trở về nhà, bôn ba qua lại làm cho Hứa Nam mệt mỏi rã rời, cho rằng trở về có thể cho tiểu bảo mẫu một niềm vui bất ngờ, vui vẻ bất ngờ thì không có, sợ hãi thì liên tục.

Sự việc mới vừa xảy ra ở sân bay, Hứa Nam suýt chút nữa bị Lâm Sanh làm cho tức chết.

Tiểu bảo mẫu rõ ràng hướng cô chạy tới, hai người mặt đối mặt, cứ như vậy cách nhau một khoảng m, lại có thể coi nhẹ cô, không nhìn thấy cô?

Hơn nữa còn cùng nữ nhân khác ôm nhau, bộ dạng vui mừng hớn hở, càng làm cô thêm tức giận.

Ngâm mình trong bồn tắm, Hứa Nam gối đầu bên thành, suy nghĩ miên man, con người ưu nhã cũng không nhịn được, đáy lòng từng đợt giấm chua nổi lên.

"Lâm Sanh chết tiệt."

"Sau lưng tôi trêu hoa ghẹo cỏ."

"Còn dám chọc giận tôi, có tin tôi trừ lương mấy người không, tiền lương cả đời này đừng mong có được, kiếp sau cũng đừng nghĩ tới, kiếp sau sau nữa cũng trừ sạch sẽ."

"Còn đòi tiền lương, làm tên ăn mày đi, ở dưới cầu vượt ăn xin đi."

"Hút máu mấy người thì đã sao, bốc lột mấy người thì đã sao, mãi mãi cũng đừng nghĩ vùng lên."

Hứa Nam càng nghĩ càng giận, từ bồn tắm đứng dậy, dùng hai tay hứng một bụm nước hất lên mặt, hai tay che mặt, trầm mặc hồi lâu, thở dài:

"Nói lung tung gì chứ, từ lúc nào mình thành oán phụ rồi."

Lúc này, điện thoại đặt chỗ áo choàng tắm vang lên, Hứa Nam giật mình trong lòng, vội vàng xoay người nhìn thoáng qua, điện thoại hiển thị 'An An', không phải tiểu bảo mẫu.

Cô bị tiểu bảo mẫu chọc giận, kết quả quên gọi điện cho An An khi đến thành phố Z.

Hứa Nam từ bồn tắm đứng dậy, đôi chân thon dài bước ra, ngọc thể trần trụi bại lộ trong không khí, làn da non mịn còn vươn bọt nước, toàn thân trắng bóc.

Chậm rãi dùng khăn lau sạch nước trên người, khoác áo choàng tắm lên, đi ra ngoài phòng khách ngồi trên sofa, nhận điện thoại của Tô Bối An gọi tới.

Tô Bối An nằm trên ở trên giường, máy vừa kết nối liền lập tức chỉ trích:

"Nam Nam, cậu lại quên rồi, đến thành phố Z sao không gọi cho mình, làm hại mình lo lắng cho cậu."

"Xin lỗi cậu, mình quên." Hứa Nam áy náy trả lời, bật loa ngoài đặt trên bàn trà, cầm khăn lông lau mái tóc ướt.

Tô Bối An nói:

"Tiệc tối mình đã đối phó rồi, Nam Nam, mình cũng thấy con trai của bạn lão gia tử nhà cậu, dáng vẻ thật đúng là tuấn tú lịch sự, ăn nói không tầm thường, là một nam nhân tốt.

Hứa Nam khẽ cười, nói:

"Cậu thích?"

Tô Bối An trợn tròn mắt nhìn trần nhà:

"Mình mới không thích, mình chỉ thích công việc."

Hứa Nam buông khăn mặt:

"Cũng không thể cả đời gắn bó với công việc, cậu cũng không còn nhỏ."

"Mình cũng không có nói là không có ý định yêu đương."

Tô Bối An lật người:

"Không giống cậu, vì tiểu bảo mẫu vội vội vàng vàng trở về, tiểu bảo mẫu thấy cậu trở về có cảm động đến nỗi tắm rửa nằm trên giường chờ cậu không, tới lấy thân báo đáp?"

"Đừng có nói tới tên kia." Hứa Nam đáy mắt nổi hàn quang, cầm điện thoại lên, mở tư liệu tổng tài LT, đổi chủ đề: "Cậu hẹn lão tổng LT sao rồi?"

"Hẹn rồi, chưa trả lời." Tô Bối An oán hận nói, lại nhớ tới cái gì đó, "Nam Nam, nói tới lão tổng LT, mình còn phải nói cho cậu một chuyện nghiêm túc."

"Ừm, cậu nói đi."

"Tối mai giờ, ở thành phố Z có một bữa tiệc thương vụ lớn, bữa tiệc này mời các đại tập đoàn toàn quốc, XM hôm nay cũng nhận được thư mời rồi, cậu là đại lão bản công ty, vừa hay lại đang ở thành phố Z, cậu phải đi một chuyến."

Hứa Nam nghe thấy, lật tài liệu cá nhân của tổng tài LT, lại không lên tiếng.

Lâm Túc tuổi, từ năm đã tiếp quản tập đoàn LT, hành sự cực kỳ khiêm tốn, không có báo đăng không có chuyện xấu, sạch sẽ giống như tờ giấy trắng.

Tô Bối An nghiêm túc nói:

"Nam Nam, bữa tiệc kia cậu phải đi, còn có một tin đồn, chủ tịch LT cũng sẽ có mặt trong bữa tiệc này."

Ngón tay vẽ bên dưới thoáng dừng lại, vẻ mặt Hứa Nam như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:

"Người kia cũng tới?"

"Tới, chắc chắn tới."

Tô Bối An hưng phấn nói:

"Nam Nam, đây là cơ hội rất tốt, có thể đến gần người kia, nói không chừng ở bữa tiệc này, người gặp nhau, trò chuyện vui vẻ với nhau, một lần hành động liền bắt được cục xương LT này thì sao."

Hứa Nam từ chối cho ý kiến, hờ hững hỏi:

"Lâm Túc kia, gia cảnh thế nào?"

Tô Bối An trả lời:

"Hoàn cảnh gia đình không rõ lắm, Lâm gia rất coi trọng cuộc sống riêng tư, ngoại giới chỉ biết là người kia có một anh trai đang làm giáo sư ở trường đại học."

"Còn gì khác không." Hứa Nam hỏi: "Ví dụ như vì sao Lâm Túc tuổi đến nay vẫn chưa kết hôn."

"Nữ cường nhân lấy sự nghiệp làm trọng thôi." Tô Bối An cười cười, "Không phải cậu cũng vậy sao, nếu không gặp tiểu bảo mẫu, thì thoáng một cái cậu cũng gần đấy thôi."

Hứa Nam trầm ngâm không nói, thả lỏng người dựa lên sofa, hai chân bắt chéo, nói:

"Được, mình sẽ đi. Đem thiệp mời cùng với địa chỉ bữa tiệc gởi cho mình."

"Lập tức gởi cho cậu." Tô Bối An cười khẽ, giọng dịu dàng nói, "Nam Nam, tiệc tối mai, chúc cậu nhiều may mắn nhé."

"Mình cảm ơn cậu."

Cúp máy, Hứa Nam xoa xoa mi tâm.

Tập đoàn LT, An An đã không giải quyết được, còn đem khối xương khó gặm này ném cho cô.

Trên mặt Hứa Nam không có biểu tình gì, chỉ là ngửa cằm lên, cổ gối trên sofa, đầu ngón tay xướng cốt rõ ràng, lo lắng vuốt vuốt điện thoại.

Cô đang suy nghĩ, có nên gởi tin nhắn cho tiểu bảo mẫu hay không, gọi tên kia về nhà, hảo hảo dạy dỗ cái tội không an phận một phen.

Cầu hôn không được, chỉ bị một tin nhắn nho nhỏ xấu từ chối bị dọa rút lui, cứ vậy liền bỏ qua?

Một bên khác, Lâm Sanh đưa cô cô về khách sạn.

Bởi vì chuyện lén từ chức, Lâm Sanh sợ cô cô bắt được lại giáo huấn một trận.

Dọc đường đi, vắt hết óc, tám chuyện, cùng cô cô của mình nói chuyện trên trời dưới đất, chính là không để cô cô mình mở miệng, có cơ hội hỏi chuyện kia.

Nếu cô cô tính nợ, bắt cô trở về, cô sẽ phải rời khỏi nơi này, sẽ không ai nấu cơm cho Hứa tiểu thư, Hứa tiểu thư có chết đói không?

Đưa cô cô tới khách sạn đã sớm đặt xong, Lâm Sanh vào phòng, nằm ở trên giường bắt đầu giả chết, kêu la:

"Cô cô, con mệt quá, con ngủ trước đây."

Biết rõ tính tình cháu gái mình, sao Lâm Túc lại không biết trong lòng cháu gái mình suy tính cái gì, cô phối hợp cũng không chọc thủng màn kịch của cháu mình.

Chỉ từ trong rương hành lý lấy ra một hộp giấy nhỏ bao gói tinh xảo, ngồi trên giường, nhìn tên kia nhắm chặt hai mắt, cười hỏi:

"Sanh Sanh, con không muốn quà sao?"

"Quà!" Trong nháy mắt Lâm Sanh mở to hai mắt, từ trên giường bật dậy, "Cho con cho con."

Lâm Túc đưa cho cháu gái:

"Mở ra xem."

"Sẽ không phải lại là..." L âm Sanh nhận lấy, ánh mắt đánh giá hộp giấy nhỏ cũng không có một chút dấu hiệu, ngước mắt nhìn cô cô: "Cái kia?!"

"Sao, cô cô tặng quà cho con, con còn chê cái này cái kia?" Lâm Túc sừng sộ lên.

Lâm Sanh bĩu môi:

"Không phải sao."

Tuy đáy lòng đã xác định, có phần là vật gì, Lâm Sanh vẫn không kiềm được tò mò trong lòng, nói không chừng cô cô còn tặng cho thứ khác.

Kết quả mở ra xem, áo lót màu hồng nằm trong hộp, trong nháy mắt Lâm Sanh xụi lơ ở trên giường, kêu rên, nói:

"Cô cô, sao vẫn là tiểu nội y."

Tiếu ý trong đáy mắt Lâm Túc dần dần nhiều hơn, nhẹ giọng nói:

"Con không thích, cô cô ném đi."

"Con chưa nói không thích." Lâm Sanh đoạt lấy hộp, mạnh mẽ ôm trong ngực, "Không cho phép như vậy, đây là cô cô cho con thì chính là của con."

"Được rồi, đừng quậy nữa."Lâm Túc giơ tay chọt trán Lâm Sanh, giọng điệu chân thành đáng tin: "Sanh Sanh, ngày mai theo cô cô đi dự tiệc."

Lâm Sanh khó hiểu:

"Con đi làm gì?"

"Dẫn con đi để làm quen với vài người, kết giao một ít quan hệ, sau này con tiếp nhận LT sẽ có ích cho con, loại tiệc thương vụ như thế này, con cũng nên thường tham gia."

"Không được, sao con..."

"Từ chức không nói với cô cô, còn dám giấu giếm cô cô." Lâm Túc trừng mắt, cách chăn đánh Lâm Sanh một cái, "Lại ngứa da thiếu đòn đúng không?"

Tới tới rồi, cô cô tính sổ rồi!

Lâm Sanh đảo con ngươi, buông hộp giấy nhỏ, nằm trên hai chân của cô cô, vòng tay ôm eo cô cô mình, giọng điệu nhẹ nhàng làm nũng.

"Cô cô, con rất hài lòng với phần công việc hiện tại, cô đừng bắt con đi LT làm việc."

Lâm Túc bất vi sở động: "Chiêu này của con đối với cô cô vô dụng rồi." giơ tay xách tai Lâm Sanh: "Vì sao không đến LT làm việc, LT sớm muộn gì cũng là của con, theo cô cô học hỏi kinh nghiệm bản lĩnh."

Không dám gạt tay ngọc ngà trên vành tai, Lâm Sanh nhe răng, vội vàng kêu lên:

"A a a, có chuyện gì nói rõ, cô cô đừng nhéo tai con mà."

Lâm Túc thản nhiên nói:

"Tiệc tối có đi không?"

Nhận được uy hiếp, tay cô cô xách tai mình, dường như có chiều hướng tăng thêm lực, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, Lâm Sanh kêu lên:

"Đi đi đi, con đi."

"Ngoan, còn tạm được." Lâm Túc thỏa mãn gật đầu, khẽ đẩy Lâm Sanh ra, từ trên giường ngồi dậy, nhìn đứa nhỏ đang xoa xoa lỗ tai, khẽ cười hỏi: "Cô đi tắm, đêm nay muốn ở lại không?"

Lâm Sanh khẽ hừ, nói:

"Để con suy nghĩ một chút."

Lâm Túc cười cười gật đầu:

"Vậy con từ từ suy nghĩ, thành thật ngồi, không cho phép con nhìn lén cô cô tắm."

"Cô cô, cô không biết xấu hổ."

"Gì?" Lâm Túc quay đầu nhìn Lâm Sanh.

Ánh mắt hiện lên gợn sóng nhìn sang, mang theo tia cảnh cáo, Lâm Sanh bụm miệng, lắc đầu nói:

"Cô cô, người nghe nhầm, con đang nói con không biết xấu hổ."

Lâm Túc suy nghĩ một chút, nhìn cháu gái mình, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Con quả thực không biết xấu hổ."

"Cô cô sao người có thể nói tâm can tiểu bảo bối của người như vậy!"

Lâm Sanh bĩu môi, bất mãn kêu ầm lên, cũng không khỏi đỏ mặt.

Cô cô hết chuyện để nói rồi sao, cô lớn như vậy sao có thể nhìn lén cô cô tắm.

哪壶不开提哪壶 Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách, cho người ta uống nước lạnh. Bởi vì chữ "提" nghĩa là "nói đến", cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.

Cũng không phải như khi còn bé, còn nhìn cô cô tắm, hơn nữa, đó là nhìn lén à!

Là cùng nhau tắm biết chưa!

Lâm Túc liếc mắt nhìn cháu gái, chỉ là cười khẽ, cũng không thèm phản ứng với người kia, xoay người đi tới tủ quần áo lấy áo choàng tắm, đi vào phòng tắm.

Nằm trở trên giường, Lâm Sanh cảm thấy vô cùng buồn chán, lăn qua lăn lại, cô cô là người bận rộn, vất vả tới đây một chuyến cô nhất định là sẽ lưu lại bồi cô cô.

Cô cô nhà cô chỉ hơn cô tuổi, từ nhỏ đến lớn cô đặc biệt thích dính lấy cô cô, cô cô đối với cô cực kỳ tốt, đặc biệt cưng chiều, ở nhà đem cô nuông chiều thành đại sơn vương.

Cô cô dung mạo rất xinh đẹp, mặc dù năm nay tuổi, thế nhưng dường như năm tháng không hề lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên gương mặt.

Thời gian cô cô vẫn còn đi học, chính là nhân vật quan trọng của trường, được một đám người sủng như nữ thần.

Thành thật mà nói, mặt cô có thể đẹp như vậy, ba mẹ nói đều là cô được di truyền gien tốt đẹp của cô cô.

Cô cô tung hoành trong giới thương trường, quản lý đại tập đoàn LT, đúng là một nữ cường nhân.

Chỉ là một ánh mắt, một biểu tình, cả người khí tràng tỏa ra ngoài, cô đều sợ.

Điện thoại chợt rung lên, Lâm Sanh không tình nguyện lấy ra nhìn, khi nhìn thấy rõ tròng mắt suýt chút nữa thì lòi ra ngoài.

Hứa tiểu thư: Qua đây nấu cơm.

Hứa Hứa Hứa Hứa tổ tông đã về?!

----------------------------------

Ps. Bên cô cô bên vợ biết chọn ai :v

Buổi tối tốt lành!^^

Truyện Chữ Hay