Beta: Dương
----------------------------------
Lâm Sanh không biết Hứa tiểu thư có mộng đẹp hay không, còn cô thì bị ác mộng dọa tỉnh!
Chuyện là như thế này, tối hôm qua sau khi anh dũng phản kháng 'Sâu hút máu', kiên quyết từ chối 'Sâu hút máu' bóc lột, Lâm Sanh ngủ cực kỳ ngon.
Sáng sớm, điện thoại bên gối vang lên đánh thức, mơ màng nhận, âm thanh truyền đến có chút xa lạ:
"Lâm Sanh, là em phải không?"
"Phải." Lâm Sanh mơ hồ trả lời.
"Tối qua gọi điện cho em em làm gì mà không bắt máy, nhà em ở đường xx hẻm xx lầu phải không?"
"À... phải..."
"Em chờ, tôi tới tìm em."
Lâm Sanh xoay người, vừa định trả lời đại, đột nhiên giật mình tỉnh lại, tìm mình? Ai tìm mình? "Chờ, tôi tới tìm em!?"
Vội vàng nhìn màn hình, dãy số xa lạ, chẳng phải tối hôm qua dãy số gọi liên tục sao, Lâm Sanh giật mình, sợ đến nổi từ trên giường nhảy dựng lên, hét:
"Nè nè nè, cô là ai? Sao cô biết nhà tôi ở đâu?"
Bên kia truyền tới tiếng cười khẽ:
"Tiểu bảo bối, em đoán xem tôi là ai?"
Giọng lẳng lơ như vậy.
Tóc xoăn?
Lâm Sanh kinh ngạc:
"La Hoan?"
"Đoán một phát là trúng, bảo bối, em nói xem, muốn thưởng gì đây?"
Lâm Sanh sửng sốt giây, tung người ngã xuống giường, tức giận nói:
"La đại phó tổng, không phải chỉ là 'tặng' cô một cái liếc mắt thôi sao, cô phải lòng dạ hẹp hòi, cạn tào ráo máng như vậy, tôi nói mọi chuyện đều không có quan hệ tới Hứa Nam, một chút quan hệ cũng không hề có! Chờ đã, sao cô lại biết số điện thoại của tôi!"
"Em và Hứa Nam không có quan hệ, bảo bối, như vậy thực sự quá tốt."
Lâm Sanh tức giận:
"Nếu không có quan hệ, cô còn tới tìm tôi làm gì?"
"Tìm em chơi nha, không phải em được nghỉ ngày sao? Vừa hay tôi cũng được nghỉ, cùng nhau ra ngoài xem phim? Hay là đi dạo phố? Hay là chơi gì đó kích thích?"
Nhỏ giọng đầy ám muội, cộng thêm giọng nói lẳng lơ, hơn nữa tóc xoăn tuổi còn trẻ lại độc thân, người đẹp lại nhiều tiền, rõ ràng hẹn hò, sinh lý muốn tìm một người bình thường, cự tuyệt không tốt sao!
"Lâm Sanh, tôi phát hiện em là người rất thú vị, tôi cũng rất thú vị, chúng ta bên nhau sẽ thú vị, thế nào, cần suy xét không?"
"Không suy xét gì hết!"
"Bảo bối, đừng vội từ chối tôi, thật không muốn suy xét sao?"
Điện thoại truyền tới tiếng cười khẽ mập mờ, Lâm Sanh không ngừng buồn nôn, cô đột nhiên nghĩ tới, đêm đó La Hoan tìm đến, mạnh mẽ ép cô uống rượu, thoáng cái uống say, vừa uống vừa cùng La Hoan xô xát, hai người không phải tôi bóp cô thì chính là cô bóp tôi, cuối cùng còn ôm nhau, điên điên khùng khùng, tình địch một giây đổi thành kẻ điên, đút rượu cho lẫn nhau.
Mãi không nhận được câu trả lời, La Hoan cười khẽ:
"Bảo bối, ở nhà chờ tôi."
Lâm Sanh nổi giận:
"Đừng tới tìm tôi, tôi không ở nhà, ra ngoài rồi, tạm biệt."
Hét xong, 'Bụp' một cái tắt máy.
Đại não trống rỗng trong mấy phút.
Lâm Sanh buồn bực nắm tóc, chuyện gì đã xảy ra?
Tóc xoăn tự nhiên gọi điện cho cô?
Xem phim? Đi dạo? Chơi kích thích?
Lâm Sanh cầm gối ôm, tàn bạo cắn xé, trong miệng không ngừng lải nhải chửi:
"Tên kia điên rồi, sao khẩu vị nặng vậy, không cua được đại tổng tài, lui xuống, liền tới câu dẫn mình!? Thật sự ghê tởm!"
"Theo đuổi Hứa tổng tài mới được vài ngày, nhanh như vậy bị con đường gồ ghề té chết!?"
"Còn muốn hẹn mình xem phim, tiếp tục xuân thu đại mộng đi, không biết ánh mắt của tôi rất cao à! Không biết tôi chỉ thích tiểu tỷ tỷ ôn nhu à!"
Xuân thu đại mộng (春秋大梦) là một câu thành ngữ Trung Quốc. Ý nói về những suy nghĩ không thực tế. Câu thành ngữ bắt nguồn từ thời Xuân thu - Chiến quốc, nước Tần xác định mục tiêu muốn tiêu diệt sáu nước thống nhất thiên hạ, là một giấc mộng xưng vương không thực tế, hão huyền.
Cắn xé một hồi, phát tiết xong, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, sáng sớm hơn giờ.
Sáng sớm bị người đánh thức, Lâm Sanh tức giận đấm lên giường:
"Mộng đẹp của tôi!"
Làm việc cực khổ cả một tuần, hôm nay định ngủ quên trời đất, cũng không đi đâu.
Lần này hay rồi, La Hoan biết vị trí nhà cô, nhất định sẽ mò tới.
Tóc xoăn cái loại nữ vừa yêu nghiệt vừa phong lưu, tên đó không thể chọc vào, tốt nhất là tránh xa một chút.
Lâm Sanh nhanh chóng từ trên giường bật dậy, đánh răng rửa mặt, tát tút bản thân thật tốt, thay bộ đồ ngủ, chuẩn bị ra ngoài tránh La Hoan.
Trước khi ra cửa Lâm Sanh ngồi trên sofa băn khoăn, có phải cô đoạt người theo đuổi Hứa tiểu thư không? Hứa tiểu thư biết có tức chết không?
Hứa tiểu thư là người ưu tú như vậy, La Hoan đối với Hứa tiểu thư không phải rất có hứng thú sao? Không phải là tình huống bắt buộc sao? Không phải kích thích ham muốn chiếm làm của riêng sao?
Lúc này chỉ mới vài ngày đã vứt bỏ Hứa tiểu thư rồi sao?
Suýt chút nữa Lâm Sanh ngửa mặt lên trời hét lớn, từ khi gặp phải Hứa tiểu thư, tháng nay, cuộc sống của cô không còn trôi qua bình yên nữa, nhất ba vị bình nhất ba lại khởi.
一波未平一波又起: Nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi: Sóng trước chưa yên, sóng sau đã tới hay nạn này chưa xong nạn khác đã đến, hết nạn nọ đến nạn kia.
Hứa tiểu thư ở nhà bên, đơn giản chính là khắc tinh lớn nhất trong cuộc đời cô, cô bị Hứa tiểu thư dùng giày cao gót giẫm lên, bị ngắt eo, bị kẹp chân, bị cắn cổ.
Xin hỏi, một ngày nào đó trong tương lai, có phải cô có thể hoàn toàn chết trong tay Hứa tiểu thư không?
Nếu quả thật chết trong tay Hứa tiểu thư, có thể chết trên giường Hứa tiểu thư không?
Trong nhà Hứa tiểu thư không có gì khác ngoài một chiếc giường vừa mềm vừa thơm---
Nếu như còn có thể thêm thì hãy để cô ôm một người vừa mềm vừa thơm như Hứa tiểu thư, ngủ thêm một đêm---
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
Bất ngờ 'Bụp' một tiếng, Lâm Sanh bụm mặt, khuôn mặt nóng bừng, lỗ tai cũng nóng lên:
"Trời ơi, Lâm Sanh à Lâm Sanh, biết ngươi năm, không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy, có chút tiền đồ được không, đừng có bỉ ổi như vậy được không, sáng sớm, suy nghĩ lung tung."
Ngồi trên sofa yên lặng phút.
Đoạt người theo đuổi Hứa tiểu thư, Lâm Sanh nghĩ tới nghĩ lui, cũng thấy ý đó không tốt lắm.
Vừa nghĩ, không biết nên hẹn ai đi ra ngoài chơi, hôm nay Bình Bình không được nghỉ, cô ở thành phố này cũng không có bạn bè nào, đồng nghiệp lúc trước sau khi cô từ chức quan hệ cũng dần dần phai nhạt, không thường liên lạc.
Hôm từ chối lời mời dạo phố của Ngô Phân, bây giờ lại tìm người ta, Lâm Sanh cảm thấy không phải ý hay.
Cho nên vì bù đắp cho Hứa tiểu thư, cô phải thống khổ ra quyết định, liều mình bồi Hứa tiểu thư đi mua đồ!
Đứng ở cửa nhà Hứa tiểu thư, Lâm Sanh do dự, cuối cùng vẫn ấn chuông cửa đợi vài phút, đúng theo dự đoán Hứa tiểu thư không ra mở cửa, Lâm Sanh chưa từ bỏ ý định, lại tiếp tục ấn, vừa ấn vừa cảm thán:
"Tối hôm người lao động mới đứng lên, lại phải quỳ xuống sao?"
Thế nên khi Hứa Nam nổi giận đùng đùng ra mở cửa, còn chưa mở cửa đã nghe thấy Lâm Sanh cảm thán.
Hứa Nam đối với loại nữ nhân thanh kỳ họa phong, vừa không biết nói gì cũng vừa không biết làm gì.
画风清奇: Từ này nguyên bản có ý là chỉ những thứ mới lạ, đẹp đẽ, nhưng sau này phát triển thành ngôn ngữ mạng, có nghĩa là chỉ những tính cách, tình cảnh kỳ lạ khó gặp, khiến người ta một lời khó nói.
Tiếng chuông cửa vang liên tục mấy chục lần, Hứa Nam cuối cùng cũng ra mở cửa, môi nhếch thành một đường, có vẻ rất sốt ruột, khi thấy Lâm Sanh bĩu môi, hai mắt rưng rưng, lại giả bộ đáng thương với cô, suýt chút nữa thì Hứa Nam đã dùng giày cao gót đang mang mạnh mẽ giẫm một phát.
Hứa Nam cười nhạt:
"Cô lại làm sao?"
Kỹ xảo của Lâm Sanh vẫn rất cao, cô yếu ớt nhìn Hứa Nam mặt lạnh, cuối đầu:
"Tôi cảm thấy người lao động vẫn quỳ gối dưới chân cô, bảo mẫu của cô quyết định, hôm nay làm công miễn phí, cùng cô đi mua đồ."
Nghe được ai kia nói như vậy, khóe môi Hứa Nam vẽ ra đường cong, như cười như không nhìn ai kia.
Lâm tiểu thư không có buộc tóc, tóc dài mềm mại xõa bên vai, không giống như cách ăn mặc lúc đi làm- nghiêm túc, ăn mặc vô cùng thoải mái, một chiếc áo thun T-shirt cổ tròn màu trắng, quần jean bó, ôm lấy đôi chân thon dài.
Vẫn giống trước đây quần áo đơn giản gọn gàng.
Tổng thể làm cho người ta ấn tượng chính là cô gái ngoan ngoãn trong miệng người ta vẫn thường tán thưởng.
Cùng với cái khuôn mặt ủy khuất, nhìn qua làm cho người ta thương tiếc cỡ nào, hiền lành cỡ nào.
Nhưng mà.
Sớm đã nhìn thấu bộ mặt thật của Lâm Sanh, Hứa Nam không chút phản ứng, cô khoanh tay, liếc nhìn:
"Cô nhất định phải theo tôi đi mua đồ?"
"Đúng vậy, đã quyết định."
Lâm Sanh vội vàng ngoan ngoãn gật đầu:
"Cho dù mua băng vệ..." thanh âm phút chốc bị kiềm lại.
Ngay thời điểm suýt chút nữa Lâm Sanh nói ra 'Băng vệ sinh đã bị một bàn tay thon dài gầy gầy thành công khóa miệng lại, tay kia đặt lên hông Lâm Sanh, cách chiếc áo thun mỏng, nhéo lên thịt non của Lâm Sanh, thủ đoạn quá tuyệt tình, mọi người có biết, cái gì gọi là 'Đường núi vòng', xoay tròn độ' không?
Sơn lộ thập bát loan (山路十八弯): là một con đường núi ở Trung Quốc có mười tám khúc quanh co.
Đau đớn đạt đỉnh điểm.
Bên hông chợt truyền tới cảm giác đau đớn, Lâm Sanh khẽ nhếch môi, âm thanh quỷ dị trong nháy mắt từ miệng Lâm Sanh tràn ra:
"Ah ah, không muốn... nhẹ chút... ah ah, nhẹ chút... đại lão bản, tôi sai rồi, cầu buông tha..."
Nhìn mặt Lâm Sanh nhăn nhó, Hứa Nam rất nhanh buông lỏng tay, cô giận dữ:
"Lâm Sanh, cô có biết bởi vì cái miệng này của cô mà bị đánh không?"
"Sao không đem cô đánh chết đi?"
"Hứa tiểu thư." Lâm Sanh hít hít, xoa xoa chỗ bị Hứa Nam nhéo, "Tôi cũng có cơ bụng, họ không phải đối thủ của tôi."
Hứa Nam vừa tức vừa muốn cười:
"Lừa ai đó, sao tôi không thấy cô có cơ bụng?"
Lâm Sanh trừng mắt:
"Không tin à, tôi cho cô xem."
Nói xong, định vén áo khoe bụng, 'Chát' một tiếng, tay Lâm Sanh kéo áo bị Hứa Nam nhanh tay lẹ mắt tát cho một cái.
"Tôi tin rồi, được chưa."
Lại bị Hứa tiểu thư đánh, Lâm Sanh bất mãn nói:
"Cơ bụng, mã giáp tuyến, bao nhiêu nữ nhân cầu xem cũng không được, cô không nhìn, là tổn thất của cô."
Hứa Nam trong lòng cười lạnh, nữ nhân này toàn thân chỗ nào cô chưa thấy qua?
Ánh mắt rơi vào phần eo Lâm Sanh, Hứa Nam chậm rãi nhẹ giọng, không được tự nhiên hỏi thăm:
"Còn đau không?"
Lâm Sanh vịn eo, tức giận trừng mắt với Hứa Nam:
"Đau không à, nếu không để tôi nhéo cô thử xem?"
"Cái miệng lại thiếu đòn." Hứa Nam nói, do dự giây lát, vẫn đi tới trước, tay trái vịn vai Lâm Sanh: "Đừng nhúc nhích, để tôi xem thử."
"A." Lâm Sanh giật nảy mình, nhăn nhăn nhó nhó kéo áo, giãy dụa eo sống chết không cho Hứa Nam đụng, "Thực ra không có sao, không cần nhìn, chỗ kín như vậy, thật ngại."
Hứa Nam thẳng người, không nhịn được, hăm dọa:
"Có thể đứng đắn chút không, nhúc nhích nữa trừ lương."
"Trừ trừ trừ, chỉ biết trừ tiền, toàn bộ bị cô trừ sạch sẽ rồi, còn đâu để cho cô trừ nữa." Lâm Sanh bất mãn nói, nhưng cũng bất động.
Mã giáp tuyến [马甲线]---->[là chỉ không có thịt bụng thừa, còn muốn có cơ nhục đường cong, bụng chủ yếu do hai bộ phận cấu thành, chia làm cơ bụng cùng bụng ngoại tà cơ, mà cơ bụng cùng bụng ngoại tà cơ giữa sẽ hình thành đường cong, đây là "Mã giáp tuyến"
Hứa Nam:
"Vừa rồi còn cho tôi xem, bây giờ tôi muốn xem, cô lại ngượng ngùng?"
Lâm Sanh càng nhăn nhó:
"Chủ động và bị động, này này này sao giống nhau chứ."
Hứa Nam rất muốn nói, Lâm tiểu thư, mặc kệ cô chủ động hay bị động thì sớm đã bị tôi thấy hết rồi, được chưa?
Hứa Nam không nói, cúi người xuống, tay phải gỡ tay Lâm Sanh, vén áo lên một chút, nhìn thoáng qua chỗ vừa nhéo, không có xanh cũng không có tím, chỉ đỏ một chỗ, nhẹ nhàng ấn lên, ngẩng đầu nhìn Lâm Sanh:
"Đau không?"
"Cô đừng ấn, ấn nữa nhất định rất đau." Lâm Sanh hít hít, "Đại lão bản, tôi bị tai nạn lao động, đã trải qua giám định, bị thương tật cấp độ , bảo mẫu yêu cầu bồi thường tiền thuốc men, cùng với tiền tổn thất tinh thần."
Hứa Nam buông áo Lâm Sanh ra, đứng dậy, khóe miệng cong lên, nghiêm túc nhìn ai kia, gằn từng chữ:
"Muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái."
"Mạng của cô, không đáng bao nhiêu tiền."
Lâm Sanh gần như thốt ra.
Chờ đã...
Cô đang nói mạng Hứa tiểu thư không đáng bao nhiêu tiền?
Chờ Lâm Sanh phản ứng kịp mình đã nói gì, cô đưa tay sờ eo, theo bản năng cầm lấy tay kia, nhìn khuôn mặt tươi cười của Hứa tiểu thư, ngay lập tức mặt tươi như hoa, vẻ mặt khoa trương:
"Hứa đại lão bản, mạng của cô, đáng giá, rất đáng giá, vô giá, giá trị ngàn vàng, ngàn vàng khó mua, có tiền mà không mua được, vật báu vô giá---"
Con ngươi Hứa Nam trầm xuống, đẩy tay Lâm Sanh ra:
"Câm miệng, nói nhảm nữa bóp chết cô."
"Chờ ở cửa." nói xong, 'Phanh' một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Sanh bước tới gõ cửa, nói:
"Không phải chứ, cô không cho tôi vào chờ à, Hứa tiểu thư, tôi đã quỳ xuống vì cô rồi, cùng cô đi mua đồ nữa."
Hứa Nam nghe thấy nhưng không có phản ứng lại Lâm Sanh.
Lâm Sanh gọi một hồi, không còn tí sức lực nào nữa, liền ngồi ở bậc cầu thang, khẽ hát.
"Thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa nào, ta muốn tiến vào, không mở không mở tôi không mở".
Năng lực tự kiếm chuyện vui chơi của Lâm Sanh luôn rất mạnh.
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Sanh bất ngờ hoảng sợ, không phải lại là La Hoan chứ!?
Vội móc điện thoại trong túi ra, điện thoại hiển thị 'Cô cô'. Không phải yêu nghiệt kia, Lâm Sanh mới thở phào, nhưng trong nháy mắt nghẹn lại ở cổ họng.
Xong rồi, cô cô nhà cô là người bận rộn, sớm như vậy gọi điện cho cô, xem ra là chuyện từ chức kia, nghe phong phanh gì đó, khởi binh vấn tội.
Lâm Sanh tiếp máy, còn chưa mở miệng, cô cô nhà cô đã một đao thấy máu, giọng cực kỳ nghiêm túc:
"Sanh Sanh, nghe nói con mới từ chức?"
Lâm Sanh hết hồn, lập tức trả lời:
"Cô cô, người yên tâm, con tìm được công việc mới rồi."
"Công việc mới?" cô cô ngừng lại, "Sanh Sanh, con đáp ứng cô cô, chỉ cần bị đuổi con sẽ không làm tiếp, trở về chỗ của cô cô làm, từ chức còn dám gạt cô cô, con nói mình không tính toán gì sao."
Lâm Sanh:
"Cô cô, con không có..."
"Cô cô chỉ không hiểu, sao con thích ở nơi đó, như vầy đi, cuối tuần tới, ở bên chỗ con cô cô có một cuộc hẹn, cô cô tới tìm con."
Lâm Sanh:
"..."
"Làm sao vậy, không chào đón cô cô?"
Khuôn mặt Lâm Sanh dán vào tường, dùng sức ép vào làm cho biến dạng:
"Chào đón, sao không chào đón chứ, chỉ cần cô cô đến, đừng mắng con, con liền chào đón..."
"Ngứa da thiếu đòn phải không?"
"Không dám..."
"Được rồi, Sanh Sanh, chăm sóc tốt bản thân, cô có việc bận, trước không muốn nghe con nói nữa."
"Cô cô, tạm biệt..."
Cô - Lâm Sanh - không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất nữ cường nhân trong nhà, cô cô của mình!
-----------------------------------------
Ps. Vì mình chưa nghỉ tết, phải hết tuần này cộng thêm đang bệnh nên truyện sẽ ra chậm. Năm ngoái có chơi trò post hình beta + editor, năm nay chúng ta nên chơi gì?
Buổi tối tốt lành!^^