Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

chương 22-1: hàng xóm muốn bùng cháy.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vội vội vàng vàng, phút cuối cùng Hứa Nam cũng chạy tới công ty.

Cô mới vừa bước ra thang máy, nhận được tin nhắn Lâm Sanh gởi.

Lâm Sanh dám dùng 'Chó con' để miêu tả cô, thật sự dũng khí ngút trời.

Còn chưa kịp trả lời tin nhắn của Lâm Sanh lại nhận được lời mời của Diệp Đồng.

Đây chính là ý trời, Hứa Nam cho rằng, làm đại lão bản mới tới, cùng cấp dưới liên hoan, thêm tình cảm cũng là đều nên làm.

Dù sao cũng cùng nhau làm việc.

Nhìn đám nhân viên trong diễn đàn bộ tài vụ chào đón, kéo tới kéo lui duy chỉ không có Lâm Sanh.

Khóe môi Hứa Nam cong lên, tiểu bảo mẫu bây giờ tâm tình nhất định rất phức tạp, cho rằng không cần nấu cơm cho cô thì có thể muốn làm gì thì làm sao.

Nghĩ hay thật.

Vừa rồi dám dựng ngón giữa coi thường cô.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Nam đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn.

"Vào đi."

"Hứa tổng, đây là La phó tổng vừa đưa tới, cần phải ký tên."

"Ừm, để xuống đi."

"Dạ."

Đại bí thư sắp xếp gọn gàng đặt lên bàn liền rời khỏi. Điều chỉnh lại tâm tư ngổn ngang, Hứa Nam mở bút, mới vừa cầm văn kiện, một tờ giấy trắng liền rơi ra, Hứa Nam thoáng kinh ngạc, cầm lên nhìn.

"Buổi tối cùng nhau đi xem phim, La."

Điên, Hứa Nam mặt không chút thay đổi, xé nát tờ giấy ném vào rác.

Mà lúc này, Lâm Sanh ở phòng tài vụ, tâm tình thực sự phức tạp.

Ra khỏi phòng làm việc là có thể nghe được rất nhiều chuyện về Hứa đại lão bản, điều họ biết chỉ là Hứa đại lão bản tuổi còn trẻ, còn độc thân, người vừa đẹp vừa nhiều tiền.

Nhất định không biết Hứa đại lão bản có nhiều bẫy rập, bụng dạ đen tối biết bao, đáng hận biết bao.

Lâm Sanh cực kỳ muốn xông ra, vạch trần bản mặt thật của đại lão bản, người này chính là sâu hút máu, ai đụng phải cũng sẽ bị hút sạch sẽ máu của họ.

Gian thương ăn tươi nuốt sống!

Ngay cả ăn trưa đám nhiều chuyện vẫn tiếp tục, buổi trưa căn tin đông người, Lâm Sanh ngồi cùng bàn với vài đồng nghiệp.

Nghe họ nói về Hứa tiểu thư, Lâm Sanh nghe rất hăng hái, thỉnh thoảng còn phụ họa một câu, trong lòng không hề hăng hái chút nào, thậm chí còn cười lạnh.

Các người biết cái gì, kẻ ăn hại này ở đối diện nhà cô, mỗi ngày đều tới ăn chùa, động một chút là bốc lột, thường dùng thủ đoạn là mỹ nhân kế, chính là tối hôm qua thể hiện kỹ xảo, quả thực so với diễn viên còn điêu luyện hơn.

Lâm Sanh đang chìm trong cuộc chiến quyết tử với Hứa tiểu thư, vai đột nhiên bị chạm vào, nghe tiếng Ngô Phân khẽ gọi cô:

"Chị Lâm, Chị Lâm, mau nhìn kìa."

Đợi Lâm Sanh lấy lại tinh thần, bên tai truyền tới các loại la hét, nhìn Ngô Phân và đồng nghiệp bên cạnh nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó, hai mắt sáng lên.

Theo ánh mắt của họ.

Lâm Sanh phát hiện góc bên phải xéo qua, cách bước chân, ánh sáng phát ra từ hai vị trẻ tuổi độc thân vừa đẹp vừa nhiều tiền.

Đúng, chính là thể phát quang, chính là loại này mặc kệ đi tới chỗ nào đều chói lọi, trở thành tiêu điểm của mọi người. Bất qua Lâm Sanh biết một trong số hai người đó, một người cô chưa từng thấy qua.

Thể phát sáng này so với phát sáng bên ngoài, ánh sáng phát ra càng sáng hơn.

Tóc gợn sóng, kẻ mắt diêm dúa lòe loẹt, môi đỏ mộng như lửa, khí khái bức người, đồ công sở sạch sẽ ôm người, thoạt nhìn có vài phần kiêu căng khó tính.

Muốn biết người ngồi bên cạnh Hứa tiểu thư là ai, chuyện này không khó, mọi người lập tức bắt đầu nhiều chuyện, chưa tới phút, Lâm Sanh cơ bản biết được thể phát sáng kia.

La Hoan, tuổi, phó tổng công ty, có tài cũng có thói kiêu ngạo, độc thân, hướng tính không rõ, cùng nhiều nam nữ trong công ty mờ ám không rõ, chuyện xấu rất nhiều.

Bởi vậy, còn dính líu một đống người bên ngoài chưa giải quyết, kế toán trước của cô làm chút chuyện không quá quang minh, vì vị trí cao hơn không từ thủ đoạn, câu dẫn La phó tổng, sau khi xảy ra chuyện mới bị công ty xa thải.

Xung quanh đều xì xào bàn tán, Lâm Sanh hiếm khi được nghe nhiều chuyện một lần như vậy, múc cơm không lên tiếng, lại kiềm lòng không đậu vểnh tai nghe.

"Phó tổng chưa bao giờ vào phòng ăn, hôm nay là lần đầu tiên, lần đầu tiên đó, còn cùng đại lão bản, chậc chậc, tâm Tư Mã Chiêu (ai nhìn cũng thấy)."

"Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy" là câu nói của Ngụy Đế Tào Mao nói về Tư Mã Chiêu, về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.

"Cái này có là gì, càng là người ưu tú, càng dễ hấp dẫn lẫn nhau, hai nữ cường nhân, hấp dẫn lẫn nhau không phải rất bình thường sao."

"Tôi nói với mấy người chuyện mới nhất, đại lão bản mới tới mấy bữa nay, phó tổng đã tra tận gốc đại lão bản, không hề hợp tác triển khai công việc, thật không nghĩ tới, lúc này còn có thể ôn hòa nhã nhặn ngồi ăn chung, đối chọi gay gắt, tương ái tương sát."

"Thì thích tiết mục tương ái tương sát, nữ cường nhân đối với nữ cường nhân, gió tanh mưa máu sẽ nổi lên, đến lúc đó, chúng ta sẽ chờ xem kịch hay."

"Nói không chừng đại lão bản nắm được trái tim phó tổng, phó tổng từ nay về sau cải tà quy chính thì sao."

"Đi đi đi, mấy người cho rằng xem phim truyền hình hả, hay xem tiểu thuyết cẩu huyết."

Nghe nhiều chuyện, Lâm Sanh cắn đũa, dư quang len lén nhìn hai vị cấp trên, ở gốc độ này chỉ có thể nhìn thấy gò má của Hứa tiểu thư.

"Mau xem, phó tổng gắp đồ ăn cho đại lão bản kìa."

Trong lòng Lâm Sanh nhất thời vui vẻ, La phó tổng kia tán gái cũng không tìm hiểu khẩu vị của Hứa tiểu thư, Hứa tiểu thư không thích nhất chính là rau thơm, lại còn gắp rau thơm, có muốn tìm đường chết thì cũng đừng nên làm thế.

Nhìn thấy Hứa tiểu thư mím chặt khóe môi, rõ ràng cho thấy Hứa tiểu thư không kiên nhẫn nữa rồi.

Lâm Sanh muốn bao nhiêu hả hê thì có bấy nhiêu hả hê, hơn nữa cô cũng muốn xem, rau thơm đặt trong chén Hứa tiểu thư, rốt cuộc Hứa tiểu thư có ăn không.

Kết quả xem kịch hay quá chăm chú bị La phó tổng bắt tại trận, ánh mắt lạnh lẽo quét qua. Lâm Sanh bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.

Ăn xong, Lâm Sanh liền cùng Ngô Phân cùng nhau trở về công ty, cũng không biết rốt cuộc Hứa tiểu thư có ăn rau thơm hay không, bất quá theo sự lý giải tính các của cô về Hứa tiểu thư, người kia ủy khuất ai chứ tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình.

-----------------------------------

Ps. Xin lỗi vì hơn tuần mới post truyện này. Hết tuần này mình được nghỉ sẽ đẩy nhanh tiến độ, mong mọi người thông cảm. À, cũng nhắc lại là hiện tại chỉ có một mình ôm hai bộ không có sự cộng tác của bất kỳ ai nên hơi chậm, dù hơi chậm nhưng vẫn sẽ đi đến cùng. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ đại lão bản và tiểu bảo mẫu :)

Buổi tối tốt lành!^^

Truyện Chữ Hay