Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời này nói ra, Tô Bối An giật nảy người, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Sanh.
Lâm Sanh cũng không nhìn cô, lẳng lặng nhìn thẳng Hứa Nam, ánh mắt Hứa Nam lạnh như kiếm sắc bén, khí thế cả người lặng lẽ toát ra, một cổ uy nghiêm vô hình chèn ép trong nháy mắt kéo tới, Lâm Sanh mím miệng, hiện ra nụ cười tươi, vẫn vững như Thái Sơn, mặt không đổi sắc.
Ánh mắt Hứa Nam đông lạnh, sóng mắt trên mặt Lâm Sanh lưu chuyển, ý cười bên môi nhanh chóng biến mắt, thay vào đó là sự tức giận, nhíu mày hỏi:
"Lâm tổng, hợp tác của hai tập đoàn, ngài nói ngừng là ngừng, thích hợp sao?"
"Rất thích hợp, có gì không thích hợp, là tập đoàn XM mọi người thiếu thành ý." Lâm Sanh tránh ánh mắt Hứa Nam, quay đầu nhìn Tô Bối An, khẽ cười hỏi: "Tô phó tổng, cảm thấy thế nào?"
Gương mặt này khá giống Lâm Túc, giọng nói cùng với biểu cảm, quả thật giống Lâm Túc như đúc, Tô Bối An cắn răng cười cười vài tiếng sáo rỗng, giả vờ nghiêm túc nói:
"Tiểu Lâm tổng, mọi người đều là người làm ăn, ngài nên nhường một bước, tôi nhường một bước, đôi bên có lợi, tập đoàn LT cần gì tính toán chi li vậy."
"Không phải LT tính toán chi li, công ty muốn cùng LT hợp tác rất nhiều, không thiếu tập đoàn XM, huống chi LT ra điều kiện, XM hai người không đáp ứng, vậy chính là vấn đề của các người mà không phải LT chúng tôi không hợp tác." Lâm Sanh cầm bản họp đồng trên bàn lật đến trang cuối, đặt xuống, ngước mắt nhìn Hứa Nam, nhìn thẳng vào sâu con ngươi kia.
Hứa Nam cười như không cười hỏi:
"Ý Lâm tổng là, tập đoàn XM của chúng tôi tính toán chi li."
"Ý tứ đó chưa đủ rõ sao?" Lâm Sanh buông tay hỏi ngược.
Hứa Nam mím chặt môi, không lên tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua Lâm Sanh, dường như muốn từ gương mặt không hề sợ hãi kia tìm ra sơ hở, ý đồ công phá phòng tuyến, cùng Lâm Sanh giằng co phút.
Cũng may là người quen, hiểu rõ, bằng không thì lấy Lâm Sanh một người chưa có kinh nghiệm đàm phán gì, đối mặt với khí thế mãnh liệt của Hứa Nam, chỉ bằng ánh mắt sắc bén nhìn sang đã ngoan ngoãn sợ hãi.
Ngay khi Lâm Sanh muốn dời ánh mắt, không đối diện với Hứa Nam nữa, nghe thấy Hứa Nam thản nhiên nói:
"Điều kiện LT đưa ra quá hà khắc, XM chiếm phần lợi nhuận, LT độc chiếm phần, khác gì sư tử đại khai khẩu, LT nên để cho XM thêm phần lợi nhuận."
Tử đại khai khẩu /狮子大开口/:sư tử há rộng mồm; hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham.
Đương nhiên không phải giọng thương lượng.
Lâm Sanh nói không cần suy nghĩ:
"Làm không được rồi."
Cho dù không nhìn Hứa Nam, cũng biết mặt Hứa Nam đóng băng, bởi vì cả người tràn đây hơi thở của sự lạnh lẽo, suýt chút nữa có thể đông thành băng, Lâm Sanh định thần, lãnh tĩnh nói:
"Vẫn là câu nói kia, Hứa tổng nếu cảm thấy LT chiếm tiện nghi, bây giờ chúng ta có thể kết thúc hợp tác."
"Tiểu Lâm tổng, đôi bên hợp tác đều có lợi." Tô Bối An nhịn không được mở miệng, tăng thêm ngữ khí nhắc nhở.
Đôi bên hợp tác có lợi, Lâm Sanh từ chối cho ý kiến, lời gì cũng không nói, cầm bút trên mặt bàn ở trang cuối bản họp đồng hợp tác ký tên lên, đem phần họp đồng đổi hướng đẩy đến trước mặt Hứa Nam, đầu ngón tay chỉ chỉ văn kiện, nhướng mày nói:
"Nếu hợp tác, tập đoàn XM hẳn là nên cho thấy đủ thành ý."
Đối với Lâm Sanh 'Được nước làm tới', trực tiếp cắt đứt đường lui, Tô Bối An hít sâu một hơi, ánh mắt đồng tình nhìn Lâm Sanh, rồi lại nhìn thư ký với vẻ mặt khẩn trương ở bên cạnh.
Chậc, tiểu Lâm tổng nhà cô lên trời rồi.
Nhìn gương mặt kia trong gang tấc, rút đi cợt nhã thường ngày, đôi con người xoay tròn lộ ra sự khôn khéo, Hứa Nam hơi nhướng mày, vươn ngón trỏ đặt lên ngực Lâm Sanh, dùng sức đẩy người kia ra, kéo khoảng cách, ngón trỏ quay về hướng Tô Bối An ngoắc ngoắc, bên môi là nụ cười nhạt:
"Tập đoàn XM đương nhiên thể hiện đủ thành ý."
Tô Bối An ngầm hiểu, rút bút trong túi đặt vào tay Hứa Nam.
Ngón trỏ chỉ lên ngực cô, là hành động Hứa đại boss tức giận... Lâm Sanh thẳng lưng, ngồi lại ghế làm việc, có lẽ quá khẩn trương, mồ hôi trên trán tự nhiên rịn ra lớp lớp.
Ý cười bên môi Hứa Nam càng sâu, ánh mắt lại từ từ lạnh lẽo, hiển nhiên cảm nhận được biểu cảm nhỏ bé của Lâm Sanh, không do dự, trực tiếp ký tên, thỏa thuận đổi chiều, trước mặt Lâm Sanh, gật đầu ý bảo Lâm Sanh ký tên.
Vừa cầm phần chữ ký Lâm Sanh không chút do dự, lại ký xuống.
Hai phần thỏa thuận hợp tác ký tên xong.
Tô Bối An và Thư ký Trịnh rất có năng lực phân biệt, đều tự tiến lên thu hồi họp đồng.
Lúc này Hứa Nam đứng lên, từ vị trí kia đi về phía Lâm Sanh, Lâm Sanh trong lòng hiểu rõ, nhanh chóng đứng lên, từ vị trí này đi ra, Hứa Nam sắc mặt bình tĩnh, giơ tay về phía cô, mỉm cười nói:
"Lâm tổng, hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Lâm Sanh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia, cười có chút giả tạo, còn có chút cứng nhắc, quay đầu nhìn về phía thư ký, nháy mắt:
"Thư ký Trịnh, tiễn Hứa tổng."
"Dạ." Trịnh Trân lên tiếng trả lời.
Lúc Lâm Sanh quay đầu lại, quanh quẩn chóp mũi là mùi hương thoang thoảng càng đậm, con tim nhất thời đập thình thịch, Hứa Nam đã bước chậm rãi tới phía cô, tuy là hơi cười nhưng mặt lạnh ngắt, trong sâu thẳm đôi mắt nhìn sang kia, rơi lên mặt cô lạnh lẽo.
Hứa Nam:
"Lâm tổng, tạm biệt."
"Tạm... tạm biệt."
Lâm Sanh không khỏi lắp bắp, vừa lịch sự mỉm cười với Hứa Nam trong lòng nhấc lên một trận cuồng phong, mau đi đi, không thấy cô chống đỡ rất khổ sao, thế suy sức kiệt rồi.
Cô càng gấp người trước mặt càng không đi, chỉ thấy Hứa Nam giơ tay, nhẹ nhàng chơi đùa lọn tóc rơi ở đầu vai Lâm Sanh, không nhìn còn có người kia đang đứng nhìn, nghiêng người tới dùng giọng chỉ hai người mới nghe được, nói:
"Về nhà xử lý em."
Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Lâm Sanh, Hứa Nam hài lòng nở nụ cười, cũng không nói thêm gì, xoay người nhìn Tô Bối An, ánh mắt rơi trên người thư ký Trịnh Trân, lóe sáng, vuốt cằm nói:
"Đi thôi."
Rất nhanh phòng họp lại chỉ còn một mình Lâm Sanh, cô ngồi trên ghế làm việc, bụm mặt sung sướng không quên đau khổ đã qua, đại não vẫn quanh quẩn câu nói: về nhà xử lý em... về nhà xử lý em...
Ở thương trường, chuyện này có gì đáng trách, làm ăn không nhiều người theo tình cảm, Lâm Sanh biết đạo lý này, Hứa Nam đương nhiên hiểu hơn cô, nhưng về nhà, cô rất tin tưởng nhất định bị vị ngạo kiều kia điên cuồng xử lý một trận.
Lúc này mới lần đầu giao tiếp đã bị uy hiếp về nhà xử lý, sau này hai tập đoàn hợp tác, mỗi ngày đều tiếp xúc, chẳng phải mỗi ngày đều bị xử sao, Lâm Sanh thở dài nói:
"Nói tình cảm thì tổn hại tiền."
Tiền à... tiền ơi...
Hay là nghĩ xem về nhà làm thế nào dỗ dành đại lão bản ngạo kiều.
Ừm, nên ngủ thư phòng hay ngủ sofa, nếu như đại lão bản dưới cơn nóng giận đuổi cô ra khỏi nhà, vậy thì tiêu đời...
Bên kia, hai người lái xe rời đi, Tô Bối an lần thứ hai bị Lâm Sanh chọc tức tới nhân sinh méo mó, thật ra trong lòng cô cũng có nghĩ tới, Lâm Sanh đưa tỷ lệ %, Hứa Nam đồng ý yêu cầu đó.
Dù sao hai người là người yêu.
Khỏi nói % mà tiểu Lâm tổng người ta không cho mặt mũi gì quyết từ chối, hợp tác thì tập đoàn LT chiếm phần lợi nhuận hoặc không hợp tác, ngoại trừ con đường này, tập đoàn XM không còn đường để chọn.
Cho dù bị tập đoàn LT chiếm phần lợi nhuận, cùng LT hợp tác đối với XM cũng có lợi, Tô Bối An quay đầu nhìn Hứa Nam, hỏi:
"Nam Nam, có bị tức tới nhân sinh méo mó không?"
"Đây không phải rất bình thường sao?"
Tô Bối An có chút hả hê:
"Cũng đúng, dù sao cậu bị chọc giận quen rồi."
Hứa Nam không phản ứng lại, quay mặt qua chỗ khác, nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ.
Một mặt đúng là bị tức quen rồi, một mặt khác đừng nhìn Lâm Sanh tính cách mềm mỏng, cho dù là cô, cô cũng sẽ không bởi vì nguyên nhân cá nhân mà nhượng bộ, công và tư phân minh.
Đúng là bất ngờ nhưng cũng trong dự liệu, người này, luôn có thể phá vỡ ấn tượng cố hữu của người khác đối với mình, trầm tư chốc lát, điện thoại trong túi vang lên, Hứa Nam thu hồi tầm mắt, không cần nghĩ cũng biết là ai gởi tin cho cô.
Tô Bối An chế nhạo:
"Ya, chẳng lẽ tiểu bảo mẫu nhà cậu hướng cậu nhận lỗi?"
"Lái xe của cậu đi."
Bị đại lão bản cảnh cáo, Tô Bối An sẽ không tiếp tục trêu nữa, nghiêm túc lái xe.
Hứa Nam chậm rãi lấy điện thoại ra, mở wechat của tiểu bảo mẫu, vừa mở chuông tới không ngừng, có ít nhất hơn tin wechat gởi tới.
"Đại lão bản, xin hỏi buổi tối khi nào ngài tan ca, tiểu bảo mẫu tới đón ngài về nhà ~"
"Đại lão bản, xin hỏi buổi tối ngài muốn ăn món gì, tiểu bảo mẫu nấu cho ngài ~"
"Đại lão bản, đêm nay tiểu bảo mẫu thân yêu của ngài không leo lên giường, ngoan ngoãn ngủ sofa, cầu ngài đừng giận (trái tim đáng thương)."
"Đại lão bản, tiểu bảo mẫu kêu gào..."
"Đại lão bản..."
Hứa Nam lẳng lặng nhìn gương mặt không biểu tình gì, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi chuyển qua bên góc màn hình trò chuyện, mở '...' rồi mở ảnh đại diện, tìm được 'Cho vào danh sách đen', chọn và xác nhận.
Vòng tròn màu đỏ cùng với dấu chấm than ở giữa, tin nhắn đã gởi bị bên kia từ chối.
Tin nhắn vừa gởi bị từ chối, rất rõ ràng, đại lão bản giận, Lâm Sanh ngẩn người, trong miệng lẩm bẩm:
"Xong rồi, lại bị chặn."
Lần trước bị chặn là chuyện cách đây mấy tháng rồi, hay là cô chủ động tới cửa, đầu tiền là bị mắng một trận, rồi nấu một bữa ăn mới có thể dỗ dành được, trước đây bị Hứa Nam chặn, nếu như cô không để ý tới Hứa Nam, e rằng cũng không có bây giờ.
Chặn wechat không sao cả, còn có thể gởi tin nhắn liên hệ, tin nhắn không gởi được thì quên đi, cuối cùng gọi điện cho đại lão bản, vừa thông giọng đại lão bản lạnh nhạt truyền tới một câu đơn giản:
"Chị rất bận."
Lần này thật sự tiêu đời.
Lâm Sanh muốn chủ động đi đón Hứa Nam tan tầm, thế như lo lắng không thể tùy tiện đi tới công ty của đại lão bản, bởi vì trong công ty còn có vĩ 'ba vợ' nếu thật sự đụng nhau, chẳng phải rất ngượng sao.
Cũng không muốn cho Hứa Nam bị đồn đãi bậy bạ.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Tô Bối An nhận được tin nhắn oanh tạc của tiểu Lâm tổng:
"An An, tâm trạng đại lão bản thế nào?"
"Chị ấy không trả lời tin nhắn của em, có phải đang bận không hay đang giận em?"
"Tiêu rồi, trở về chị ấy còn xử lý em!"
Thật ra tâm trạng của Hứa Nam cũng không tệ, cũng không ảnh hương vì chuyện buổi chiều nhưng là vì để cho tiểu Lâm tổng nhận chút giáo huấn, Tô Bối An vội vàng trả lời:
"Đại lão bản rất tức giận, trở về công ty nổi trận lôi đình, tiểu Lâm tổng, tự mình cầu phúc."
giờ tối, trên sofa phòng khách có một người ngồi, sắc mặt khẩn trương, tâm trạng thấp thỏm, lo lắng chờ một người khác, mà người khác sau khi tan tầm, không nhanh không chậm lái xe về nhà.
Nghe thấy tiếng mở cửa vô cùng khẽ, trong nháy mắt Lâm Sanh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cửa chính không chớp mắt, rất nhanh truyền tới tiếng đóng cửa, dáng người thướt tha quen thuộc chậm rãi tiến vào mắt cô.
Hứa Nam ở cửa đổi giày, đem túi treo lên, lúc này mới vào phòng khách, ánh mắt chưa từng lưu chuyển, liền thấy Lâm Sanh ngồi chồm hổm ở sofa, mắt mong đợi nhìn cô:
"Đại lão bản, chị đã về rồi."
"Ừm." Hứa Nam lên tiếng trả lời.
Vì 'xử lý' Lâm Sanh, lúc đầu Hứa Nam định không phản ứng, ánh mắt còn chưa thu hồi, ngừng ở bàn trà, phút chốc ngưng trệ.
Đôi giày cao gót nhìn rất quen mắt, đây là giày cao gót của cô, còn có điều khiển Tivi, điều khiển điều hòa, bàn phím máy tính, bàn giặt đồ, cô nhớ rõ trong nhà vốn không có cái này... đứa nhỏ này cướp ở đâu về.
Đặt ngay ngắn trên bàn.
Hứa Nam nhíu mày:
"Em... muốn làm gì?"
Lâm Sanh lấy tiến làm lui, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi chồm hổm, chỉ chỉ mấy thứ trên bàn trà, ngước mắt nhìn Hứa Nam, ngón tay đan vào nhau, ấm ức lắp bắp:
"Đại lão bản, vì để chị bớt lo lắng, không cần chị tự mình ra tay, em sai rồi, chị chọn một đi, em quỳ."
Đại lão bản không động, đứng yên tại chỗ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lâm Sanh, Lâm Sanh muốn điên rồi, như vậy vẫn không đả động được đại lão bản, xem ra, phải xuất 'vũ khí' cuối cùng...
Lâm Sanh cắn răng, cúi người xuống, run lẩy bẩy từ dưới bàn trà lấy ra một cái hộp vuông vắn, nhỏ giọng nói:
"Đại lão bản, đây là tiền riêng của em."
"Tiền riêng?" Hứa Nam nhướng mày.
Lâm Sanh ngước mắt nhìn Hứa Nam, nhìn thấy người kia rốt cuộc cũng phản ứng, khẽ cắn môi, vừa nhìn hộp vừa ngẩng đầu nhìn Hứa Nam, ra quyết tâm, mở hộp, lấy một tấm thẻ bên trong đặt lên bàn, tủi thân nhìn Hứa Nam:
"Đại lão bản, đây là thẻ tiền lương của em."
Người con gái này phương thức chủ động nhận sai, phong cách cũng lạ thường, Hứa Nam cảm thấy vừa buồn cười vừa giận, thu liễm cảm xúc lộ ra trên mặt, ngồi ở ghế sofa đối diện Lâm Sanh, giọng lãnh đạm hỏi thăm:
"Còn gì nữa không?"
Lâm Sanh mím môi, lại từ trong hộp lấy ra tấm thẻ, đôi mắt nhỏ u oán nhìn cô, buồn bã nói:
"Đây là tiền tiết kiệm năm làm việc của em."
"Ừm, còn gì nữa không?"
Để tỏ lòng mình trong sạch, Lâm Sanh đưa tay ra, run nhè nhẹ, lần nữa móc ra một tấm thẻ:
"Đây là tiền mừng tuổi của em từ nhỏ tới lớn, sinh nhật nhận được tiền mừng cùng với tiền thưởng em lên lớp."
Hứa Nam gật đầu ra hiệu:
"Tiếp tục."
Hôm nay hoàn toàn khai báo hết vốn liếng rồi, Lâm Sanh hít sâu thở dài, lần này hành động mờ ám xuất ra hai sổ hồng:
"Hai số bất động sản, căn nhà ở thành phố Z và cả căn nhà đối diện nhà chúng ta."
Hứa Nam giơ tay:
"Tiếp tục."
Cái hộp nho nhỏ, ẩn chứa thiên cơ, tấm màu xanh từ bên trong được lấy ra, Lâm Sanh lẩm bẩm:
" chiếc xe trên danh nghĩa của em, là em tốt nghiệp ông, cô cô còn có ba mẹ tặng."
"Còn nữa không?"
"Còn." Lâm Sanh thành thật úp hộp xuống, đem toàn bộ đồ bên trong hộp đổ ra, hơn tấm thể đủ loại màu sắc 'cạch' rơi xuống bàn trà, Hứa Nam yên lặng không nói gì, giữa mày không nhịn được co rúm.
Lâm Sanh gãi đầu, mở ra giới thiệu:
"Đại lão bản, tấm này là ông để lại đồ cưới cho em."
"Này là bà để lại đồ cưới cho em."
"Đây là của ba mẹ."
"Còn của cô cô nữa."
"Đúng rồi, còn có khi em đi học, lén để dành tiền tiêu vặt."
"A, còn nữa, năm nay đầu tư chút tiền, buôn bán lời ít tiền."
"Tấm thẻ này..."
"..."
Hứa Nam lẳng lặng lắng nghe, cũng không quấy rầy Lâm Sanh.
Lâm Sanh thuộc nằm lòng, giới thiệu xong, không ngồi chồm hổm ở sofa mà đứng lên đi về phía Hứa Nam, ngồi bên cạnh Hứa Nam, nhỏ giọng nói:
"Đại lão bản, đồ cưới em đều chuẩn bị xong, khi nào chị cưới em?"
Hứa Nam quét mắt qua đống đồ cưới, ánh mắt nhấc lên gợn sóng, vừa quét qua đống 'vật báu nhận sai', ánh mắt lại bình tĩnh, cuối cùng giơ tay cầm đôi giày cao gót giơ trước mặt Lâm Sanh, cười như không cười nói:
"Trước khi cưới em, quỳ đi."
Lâm Sanh:
"..."
-----------------Hết Chương -----------------------
Ps. Ở ngoài em là cá mập, về nhà em là cá con :v