Hà Quốc Hùng hoàn toàn không ngờ tới, kẻ đứng đằng sau chuyện mình bị bắt cóc lại là Dương Quốc Thành.
Vừa nhìn thấy hắn, lão đã trố mắt, giọng run rẩy, lắp bắp: “Là cậu… sao lại là cậu… Sao cậu lại bắt tôi?”
“Chào ông, lâu rồi không gặp, có vẻ như ông vẫn khỏe nhỉ?” Dương Quốc Thành vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh cùng giọng nói đều đều: “Có lẽ ông chưa hiểu vấn đề, con gái yêu của ông muốn gặp ông ở đây, nên tôi đưa ông tới đây thôi.
Nói cách khác, người muốn bắt ông là cô ta chứ không phải là tôi…”
Nhìn thẳng vào hang động tối om trước mặt, hắn bật cười: “Chẳng phải ông vẫn luôn điều tra về cổ mộ này sao? Giờ ông được như ý muốn rồi đấy.” Con gái lão đã giúp lão đạt được ý nguyện, có điều có thể giữ mạng mà ra ngoài hay không, thì lại là chuyện khác.
“Cậu muốn thế nào?”
“Tôi muốn con trai tôi trở về bình an, chỉ cần thằng bé không sao, tôi cũng sẽ không gây bất lợi cho ông.” Nói cách khác, nếu như con trai hắn có mệnh hệ gì, thì chưa chắc lão ta sẽ an ổn trở ra.
Đúng lúc này, tầm mắt lơ đãng của Minh Tuệ nhìn vào hàng ghế sau của một chiếc xe: “Sao lại có một cô bé ở đây thế này?” Là một cô bé rất đáng yêu.
Một thuộc hạ của Dương Quốc Thành gãi đầu: “Khi chúng tôi tìm đến chỗ Hà Quốc Hùng, thì ông ta đang lên giường với một người phụ nữ.
Cô bé này là con gái của người đó.
Chúng tôi tưởng rằng cô bé là con riêng của Hà Quốc Hùng nên mang theo luôn.” Anh ta thở dài: “Mang tới đây rồi mới biết là không phải.
Nên chúng tôi đang rất đau đầu.”
Dương Quốc Thành mỉm cười với Minh Tuệ: “Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ cho người đưa cô bé trở về.”
Vị trí của hang động rất khó tìm, cửa vào tối om, chỉ vừa cho một người chui qua.
Nhưng càng đi sâu vào trong lại càng rộng rãi, giống như tạo thành một con đường.
Dương Quốc Thành vừa đi vừa giảng giải: “Vị trí của cổ mộ này chính là thứ ở trong tấm bản đồ mà em đưa cho Đỗ Văn Khang.
Đây chính là kho báu mà người đời khao khát, không tiếc trả giá mọi thứ để đạt được.”
“Kho báu?” Minh Tuệ không nhịn được mở to mắt, rất ngạc nhiên khi hắn đột ngột nhắc đến kho báu.
“Đúng, là kho báu vô giá.” Dương Quốc Thành gật đầu: “Em có muốn không?”
Minh Tuệ lắc đầu: “Em chỉ muốn cứu con trai em, còn những thứ khác em không quan tâm.” Cô không coi trọng danh lợi vật chất, chỉ một lòng muốn một nhà mấy người sống bên nhau bình an vui vẻ.
“Em hoàn toàn không muốn biết trong này là thứ gì à?” Dương Quốc Thành kéo tay cô, hơi siết chặt.
Cô chớp mắt nhìn hắn: “Anh biết trong này có gì đúng không?”
Dương Quốc Thành gật đầu: “Không sai.” Hơn nữa, còn không chỉ có một mình hắn biết: “Thực ra các anh em của tôi cũng đều biết rõ về kho báu ở đây.
Thậm chí… nhiều năm nay, bọn tôi vẫn luôn bảo vệ nó.”
Minh Tuệ không thể hiểu nổi lắt léo trong chuyện này, cô theo lẽ thường hỏi: “Vậy tại sao các anh không lấy nó đi?”
“Ha ha…” Dương Quốc Thành bật cười: “Sớm biết em sẽ hỏi như vậy.
Chúng tôi không lấy nó đi, là bởi vì nó chỉ phát huy được giá trị khi ở trong tay người thích hợp.
Nếu không phải người thích hợp, lấy được kho báu cũng chỉ là phí công vô ích mà thôi, hoàn toàn không có chút giá trị nào cả.
Đối với tôi, nó chỉ là một bảo vật nhìn được mà không dùng được.” Nên hắn dứt khoát không lấy kho báu đi, để nó chờ đợi người thích hợp thuộc về nó.
“Anh đã thành công khơi gợi sự tò mò của em rồi đấy.” Minh Tuệ nắm tay người bên cạnh, mỉm cười: “Kho báu đó rốt cuộc là thứ gì mà thần bí vậy?”
“Là long cốt.”
Câu trả lời của Dương Quốc Thành khiến cô giật mình: “Long cốt? Đó không phải thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết sao?”
“Đương nhiên không phải.” Ánh mắt Dương Quốc Thành sâu kín: “Nghe nói từng có một vị đế vương bại trận, đã gϊếŧ chết thần long bảo vệ mình ở chính nơi này.
Thứ được cổ mộ này bảo vệ, là xương cốt của con rồng đó.” Hắn thở dài: “Hà Quốc Hùng muốn có được thứ đó, nhiều khả năng là vì muốn bán nó ra nước ngoài.”
Đi thêm một lúc nữa, khung cảnh trước mặt lại càng gây chấn động.
Một sảnh lớn tạc hoàn toàn bằng đá, ánh sáng tự nhiên rọi xuống từ một nơi nào đó cao tít phía trên.
Chính là trung tâm của cổ mộ.
Hà Thu Hoài, Triệu Phong và cả hai con tin đều đã sớm đợi ở đây.
Minh Tuệ vừa liếc qua đã thấy con trai cô đang bị trói chặt, bó gối ngồi một góc.
“Gấu!” Cô suýt nữa kích động chạy tới, lại bị Dương Quốc Thành giữ chặt.
Hắn thì thầm: “Bình tĩnh một chút!”
Hà Thu Hoài sắc mặt vàng như nến, giống như một người đã bị rút hết sinh mạng nhìn chằm chằm Minh Tuệ: “Đừng kích động.” Vẻ mặt và giọng điệu của cô ta khiến người khác sinh ra cảm giác vô cùng bất an.
“Con gái, mau cứu bố!” Hà Quốc Hùng nhìn thấy con gái, vội vàng gọi.
Không thấy cô ta đếm xỉa tới mình, lão lại cầu cứu Triệu Phong: “Triệu Phong, cứu tôi!”
“Các người đang sợ tôi giở trò đúng không?” Nhìn một lượt những khuôn mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ trước mặt, cuối cùng Hà Thu Hoài lựa chọn nhìn Dương Quốc Thành: “Tôi có muốn giở trò cũng không được, vì anh mới là người quen thuộc với nơi này nhất.
Đơn giản là vì tôi không còn chỗ nào khác để đi, nên mới quyết định giao dịch ở đây.” Cô ta nói rất thản nhiên.
“Đừng dông dài nữa, Hà Quốc Hùng đã tới đây rồi, cô thả người đi!” Dương Quốc Thành không có hứng thú nói chuyện với cô ta.
Nhưng cô ta lại lắc đầu: “Các người mang tới quá nhiều người.
Nếu tôi thả con trai anh ra, anh sẽ gϊếŧ tôi và Triệu Phong ngay lập tức, tôi không đoán sai chứ?” Nói về sống và chết, nhưng cô ta vẫn thản nhiên như không, như thể hoàn toàn không quan tâm: “Bây giờ, anh bảo tất cả người của anh ra ngoài.
Nếu không… chúng ta cùng chết, anh lựa chọn đi.” Nói rồi, cô ta giơ lên một chiếc điều khiển chỉ có một nút bấm.
Tất cả mọi người có mặt đều nhận ra, đó là nút bấm kích hoạt bom.
Quả nhiên, Hà Thu Hoài không tới giao dịch mà không có sự chuẩn bị.
Cô ta đã sớm chuẩn bị tinh thần cá chết lưới rách rồi.
Hà Quốc Hùng là người duy nhất có phản ứng.
Lão run rẩy hét lên: “Đừng có làm mấy trò quỷ đó! Con không thoát được đâu!”
Dương Quốc Thành liếc mắt ra hiệu cho những người khác ra ngoài trước, hắn thay thế bọn họ giữ Hà Quốc Hùng.
Đợi họ đi khuất, hắn mới hỏi Hà Thu Hoài: “Như cô mong muốn, cô đã hài lòng chưa?” Hắn nhìn một vòng xung quanh khu vực trung tâm của cổ mộ, rồi lại nhìn cô ta: “Tôi chỉ thấy lạ, là lối vào cổ mộ được che giấu rất kĩ, làm sao cô tìm được?”
“Bản đồ.” Hà Thu Hoài khoanh tay, khinh thường hừ một tiếng: “Người yêu dấu của anh tự tay giao nó cho Đỗ Văn Khang, lẽ nào anh quên rồi à?”
Đương nhiên Dương Quốc Thành không dễ dàng bị lừa gạt như vậy, hắn lắc đầu: “Cô nói dối.
Nếu như cô biết được vị trí cụ thể của lối vào, thì cô sẽ dễ dàng tìm được.
Nhưng chỉ dựa vào một tấm bản đồ trong tay Đỗ Văn Khang thì không thể.
Nói đi, là ai tiết lộ cho cô?” Chắc chắn phải có người tiết lộ bí mật.
Hà Thu Hoài hiểu ngay những gì diễn ra trong đầu của hắn, cô ta đắc ý cười: “Giờ anh mới nghi ngờ bên cạnh anh có nội gián à? Tiếc là muộn rồi.
Anh lợi dụng địa thế của nơi này để che giấu tai mắt bố tôi suốt bao nhiêu năm, nhưng cũng chính vì sự tự cao tự đại, cho mình là nhất của anh, mà hôm nay anh đã tự chui đầu vào chỗ chết!”
“Xem ra cô thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Là một câu trần thuật, không phải câu hỏi.
Dương Quốc Thành cũng không hề tỏ vẻ sợ sệt..