Chạy theo Dương Quốc Thành, Mimi chui tọt vào ghế phó lái của xe, hỏi: “Chú, chú định giao bà cô đó cho thím à? Lỡ như… Ừm, chú mà làm vậy, bà cô ấy sẽ chết chắc.
Chú biết ăn nói sao với Triệu Phong đây?”
Dương Quốc Thành lắc đầu: “Cô ấy sẽ không làm hại tới tính mạng của Hà Thu Hoài.” Hắn không dám nói là hoàn toàn hiểu rõ Minh Tuệ, nhưng hắn biết cô bản tính thiện lương, sẽ không đối xử tàn nhẫn với người khác.
Vả lại, cô không phải một người sống trên lưỡi dao họng súng, đã quen với chém gϊếŧ như đám người của thế giới ngầm.
Lương thiện, chính là sự khác biệt giữa Minh Tuệ và Hà Thu Hoài.
“Tình cảm giữa chú với thím tốt quá!” Mimi ngưỡng mộ, hai mắt long lanh: “Chú, từ trước tới giờ, chú đã bị dao động bao giờ chưa? Ý con là… chú có lúc nào không yêu thím con không?”
Dương Quốc Thành không buồn suy nghĩ, lập tức lắc đầu: “Không có lúc nào cả.” Hắn khẳng định: “Chú chỉ yêu một mình Minh Tuệ, bất kể trước kia, hiện tại, hay sau này, đều là như vậy.
Trong mắt chú, cho dù cô ấy như thế nào, thì cũng là người tuyệt vời nhất.”
Sau khi nói chuyện với bé Bông và Andrey, Minh Tuệ đã đưa ra quyết định.
Cô gặp bà Quyên, đề nghị bà giúp đỡ làm theo đúng kế hoạch kia.
“Dì Quyên, con tin tưởng dì, mạng sống của ba mẹ con con đành nhờ cả vào dì vậy.” Trong đôi mắt nâu sáng của cô là quyết tâm không gì suy chuyển được.
Bà Quyên vẫn như mọi ngày, đeo khẩu trang và khoác áo blouse trắng, gật đầu, vừa ghi chép gì đó vào sổ vừa trả lời: “Được, cảm ơn con đã tin tưởng dì.
Dì đảm bảo sẽ cố gắng hết sức giữ cho mẹ con con bình an.”
Cùng ở trong phòng còn có bà Linh, mẹ của Minh Tuệ.
Bà cũng đã nói chuyện với người chị em tốt và con gái của mình, biết hai người đang chuẩn bị làm gì, còn biết, người đưa ra quyết định chính là Minh Tuệ.
Tuy đó là cách duy nhất để cứu bé Bông, nhưng bà vẫn không tài nào yên tâm được.
“Từ khi ở bên Dương Quốc Thành, con càng ngày càng hồ đồ, còn cứng đầu nữa, không ai quản nổi.
Giờ con còn muốn sinh non, con muốn để mẹ lo lắng đến chết mới vừa lòng à?” Bà đầy mặt lo lắng, nhìn phần bụng dưới lùm lùm của con gái.
Trong đó là đứa cháu bà chưa từng gặp mặt.
Hôm nay, mẹ nó đã quyết định mổ lấy thai sớm, sau đó nuôi dưỡng nó trong môi trường vô trùng, và lấy dây rốn của nó đi cứu chị gái nó.
Minh Tuệ mím môi: “Mẹ, chúng ta đã bàn bạc xong rồi mà.
Chúng ta không còn cách nào khác cả.
Bé Bông chỉ có thể phẫu thuật một lần này nữa thôi.”
Nếu tế bào gốc ở máu dây rốn của bé con tương thích với bé Bông, thì cuộc phẫu thuật sẽ lập tức được tiến hành.
Nếu không, họ lại phải tiếp tục chờ người hiến tủy.
Mẹ cô nhíu chặt lông mày: “Bé Bông và Dương Quốc Thành, bé Gấu đều có cùng nhóm máu.
Nhưng cả Gấu lẫn Dương Quốc Thành đều không tương thích.
Con định đi đâu tìm người hiến tủy cho bé Bông đây?” Không phải bà bi quan, mà sự thật là như vậy.
Thế giới có mấy tỷ người, tìm được người có tế bào gốc tương thích với bé Bông, như mò kim đáy bể vậy.
Minh Tuệ không nói gì nữa, cô tự có suy nghĩ và cách làm của riêng mình.
Gần cuối ngày, Andrey như thường lệ vào phòng bệnh kiểm tra tình trạng sức khỏe của bé Bông, sau đó đi ra ngoài trao đổi với Dương Quốc Thành.
Điện thoại trong túi áo blouse của anh ta vang lên một tiếng chuông báo tin nhắn ngắn ngủi.
Bàn tay uể oải chậm chạp rút điện thoại ra.
Nội dung tin nhắn lại khiến anh ta ngay lập tức thoát khỏi trạng thái uể oải.
“Thành, có tin tốt.” Anh ta nhìn Dương Quốc Thành, mặt mày rạng rỡ hẳn lên: “Minh Tuệ của cậu gửi tin nhắn cho tôi.
Cô ấy nói là đã tìm được máu cuống rốn và người hiến tủy tương thích với bé Bông! Con gái cậu được cứu rồi!” Anh ta cười tới không thể khép nổi miệng: “Máu cuống rốn là của một đứa nhỏ họ hàng của cô ấy.
Còn người hiến tủy cậu biết là ai không? Là bố ruột của cậu đấy! Tôi cũng không ngờ bố cậu lại đồng ý kiểm tra xem có tương thích với bé Bông không, càng không ngờ là lại thật sự tương thích.”
Nghe được tin tức tốt, biết rằng con gái có hi vọng sống sót, đương nhiên Dương Quốc Thành rất vui.
Nhưng vừa nghe anh ta nói người hiến tủy là ai, hắn ngay lập tức sa sầm nét mặt.
Andrey hiểu tâm tình của hắn, cười cười vỗ nhẹ lên vai hắn: “Đừng như vậy mà.
Trước đây ông ấy đã phạm sai lầm, nhưng trong việc này, ông ấy thật sự đã làm rất tốt.
Cậu không thể ôm hận thù mà sống hết đời được…”
Anh ta còn định nói thêm rất nhiều lời khác nữa, nhưng nhìn sắc mặt sầm sì của Dương Quốc Thành, tất cả những lời đó đều nuốt lại.
Anh ta gật đầu: “Được rồi được rồi, tôi không nói nữa.
Chuyện riêng của cậu tôi không can thiệp, nhưng về bệnh tình của bé Bông, cậu phải nghe lời tôi.” Nói tới chủ đề nghiêm túc, cuối cùng anh ta cũng không lải nhải nữa, mà giải thích về ca phẫu thuật sắp tới.
“Tỉ lệ thành công là bao nhiêu?” Đó là điều duy nhất Dương Quốc Thành quan tâm, hắn không muốn phải mạo hiểm mạng sống của con gái mình.
“Tỉ lệ thành công khá cao, nhưng sau khi phẫu thuật, nếu thành công, con bé sẽ phải ở lại đây từ tám đến mười năm, tùy tình hình thực tế.
Trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ giúp con bé trị liệu sau phẫu thuật, đảm bảo mọi thứ ổn định rồi mới có thể về nhà.”
Dương Quốc Thành gật đầu.
Về chuyện này, hắn không có ý kiến gì cả.
Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên phía sau hai người: “Bố, có phải mẹ sắp sang đây với con không?”
“Đúng rồi, bé con đáng yêu, thiên sứ của chú, mẹ con sắp sang đây với con rồi.” Bố của bé con chưa kịp nói gì, Andrey đã cướp lời: “Con có vui không?”
“Có ạ.” Bé Bông cười rất tươi, gật đầu lia lịa.
Andrey ngồi xổm xuống, cười cười: “Vậy bố và mẹ, con yêu ai hơn?”
“Con yêu cả hai người ạ.” Câu trả lời xứng đáng nhận được điểm tối đa: “Không yêu ai hơn cả.
Con yêu bố và mẹ như nhau.”
“Nếu bắt buộc phải chọn lựa thì sao?”
Bé Bông ngước mắt nhìn bố, lém lỉnh bĩu môi: “Con đoán chú Andrey từng bị hỏi như vậy rất nhiều lần rồi.
Chú yêu bố hơn hay yêu mẹ hơn ạ?”
Dương Quốc Thành đúng lúc ôm bé con lên, cắt ngang cuộc nói chuyện thiếu dinh dưỡng: “Chú Andrey được nhặt từ thùng rác về, nên yêu thùng rác nhất.
Về sau, những câu hỏi như vậy con không cần trả lời, cứ kệ chú ấy là được.”
Trọng điểm chú ý của bé Bông hoàn toàn không giống người lớn.
Bé chớp chớp đôi mắt to tròn, ánh mắt nhìn Andrey lại có thêm sự thương hại: “Chú Andrey đừng buồn.
Chú chữa bệnh cho con, con nhất định sẽ đối xử tốt với chú.” Rồi nói ra một câu khiến cả hai người lớn đứng hình: “Con sẽ chia sẻ bố mẹ với chú, vậy là chú cũng có bố mẹ rồi!”
Andrey trố mắt: “Vậy theo lời con thì chú cũng phải gọi bố Thành à?”
“Thôi khỏi, tôi không dám nhận người con trai lớn như vậy đâu, còn lớn hơn cả tôi nữa.” Dương Quốc Thành tủm tỉm cười, nói với Andrey, lại quay sang bảo con gái mình: “Chú ấy nhận thùng rác làm bố mẹ cũng được, con không cần quan tâm đâu.”
Được rồi, sau khi hắn phun ra câu này, ánh mắt bé Bông nhìn Andrey lại càng kì quái hơn nữa.
Andrey bực bội nhưng không biết đáp trả thế nào, liền đẩy hai bố con hắn ra khỏi phòng: “Đi ra ngoài đi, ra ngoài đi dạo phơi nắng, làm gì thì làm, đừng có làm phiền tôi nữa, tôi phải suy nghĩ thêm về trình tự phẫu thuật.”.