Cúp máy, Andrey lập tức chạy vào báo cho Dương Quốc Thành biết Minh Tuệ đã biết tất cả mọi chuyện.
“Anh nói gì? Cô ấy đã biết?” Dương Quốc Thành hơi sửng sốt.
Hắn đã giấu Minh Tuệ tình trạng bệnh của bé Bông, không cho cô biết bé con bị bệnh gì.
Mấy lần đưa con gái ra nước ngoài điều trị, hắn cũng nói dối là đưa con đi chơi.
Minh Tuệ hầu như không nghi ngờ gì cả, chỉ trách hắn không cho cô gặp các con.
Không ngờ cô đã biết rồi.
Andrey gật đầu: “Đúng, cô ấy đã biết tất cả, bao gồm chuyện phẫu thuật lần trước thất bại, và không thể sử dụng tế bào gốc của cậu để ghép cho bé Bông được nữa.” Liếc nhìn hình hài nhỏ bé gầy gò của bé Bông cắm đầy dây nhợ trên giường bệnh, Andrey vô thức nhỏ giọng hơn: “Cô ấy bảo muốn nói chuyện với bé Bông, nhưng tôi nói bé đang ngủ.
Sau khi bé Bông thức dậy, cậu có thể liên hệ với cô ấy, sau đó… nói chuyện một chút.”
Chuyện sau đó là chuyện riêng của gia đình Dương Quốc Thành và Minh Tuệ.
Là một bác sĩ, cũng là một người bạn của Dương Quốc Thành, Andrey chỉ có thể làm được đến thế.
Dương Quốc Thành gật nhẹ đầu, hơi ngập ngừng: “Cô ấy… vẫn ổn chứ?”
Nhớ lại thái độ của Minh Tuệ khi nói chuyện với mình, Andrey gật đầu: “Nghe giọng nói và thái độ thì có vẻ là vẫn ổn, rất bình tĩnh.” Anh ta không nhịn được cảm thán một câu: “Đúng là một người phụ nữ đặc biệt, gặp chuyện lớn như thế này mà vẫn giữ được bình tĩnh như thế! Quả nhiên, người lọt vào mắt xanh của cậu, nhất định không thể là một người bình thường!”
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Andrey.
Anh ta khoác vai Dương Quốc Thành, ghé sát vào tai hắn mà nói: “Tôi bảo này, cậu có thể nhân cơ hội này làm lành với cô ấy.
Chẳng lẽ cứ tự trách đến hết đời à? Hai người còn có cả một tương lai phía trước, cậu không thể cứ như vậy được, đó không phải là cách hay.
Tuy rằng cậu hiểu lầm, hại cô ấy mất con, nhưng nói thẳng ra thì chẳng có người đàn ông nào có thể giữ bình tĩnh nếu gặp trường hợp đó.
Cậu nghĩ kĩ mà xem, chuyện này do kẻ nào gây ra? Cô ấy… nhất định là muốn ‘xử lý’ kẻ chủ mưu hơn là trách tội cậu.”
Andrey nói rất có lý.
Dương Quốc Thành suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Tôi sẽ suy nghĩ.” Nếu không có những lời này của Andrey, hắn định sẽ tự mình xử lý mọi chuyện, bắt những kẻ chủ mưu phải trả giá đắt cho hành động của mình.
Và, đúng như anh ta nói, hắn sẽ tự trách đến hết đời.
Đúng là hắn chỉ vô tình bị người tính kế, nhưng hắn cũng chính là người trực tiếp gây ra mọi hậu quả.
Giá như hắn bình tĩnh hơn một chút, tin tưởng người phụ nữ mình yêu hơn một chút, mọi chuyện đã không đi tới bước đường này.
Giấc ngủ của bé Bông không sâu.
Những người đang bị đau đớn giày vò không có cách nào để ngủ sâu được cả.
Khi bé Bông tỉnh dậy, việc đầu tiên sau khi mở mắt là dáo dác nhìn quanh phòng bệnh để kiếm tìm bóng dáng quen thuộc của bố.
Dương Quốc Thành biết điều đó, nên từ khi sang đây, mỗi lần con gái ngủ, hắn đều ngồi bên cạnh giường bệnh của cô bé, không đi đâu nửa bước.
Qua một hai ngày, Andrey không nhìn nổi, gọi người kê thêm một chiếc giường vào phòng, để hắn nằm trong tầm mắt con gái.
Con gái vừa dậy, Dương Quốc Thành lập tức gọi điện cho Minh Tuệ.
“Alo, Thành? Là anh đúng không?” Giọng Minh Tuệ có chút thảng thốt.
Đã rất lâu rồi Dương Quốc Thành không chủ động gọi cho cô.
Lần này hắn gọi về, nhiều khả năng là vì bệnh tình của bé Bông.
“Mẹ, là con.”
Minh Tuệ lại càng sốt sắng hơn.
Cô siết chặt điện thoại di động, tay còn lại bấu chặt đùi, ép chính mình bình tĩnh: “Bé Bông của mẹ, con… thấy trong người thế nào rồi?”
“Con rất khỏe, mẹ ạ.
Không có vấn đề gì đâu.” Bé Bông mỉm cười yếu ớt, nhỏ giọng nói: “Con nhớ mẹ lắm…”
Từ đôi mắt của Minh Tuệ, chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt: “Mẹ cũng nhớ con lắm.” Ngừng lại vài giây để giữ bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu: “Bé Bông, hứa với mẹ, phải nghe lời bố và bác sĩ Andrey, phải ngoan ngoãn chữa bệnh nhé.
Bệnh này không phải là không thể chữa khỏi đâu, chúng ta phải cố gắng hết sức, nhất định sẽ thành công… Bé Bông của mẹ sẽ không bỏ rơi mẹ đâu, đúng không?”
Suy cho cùng, bé Bông cũng chỉ là một đứa trẻ.
Đau đớn bé con phải chịu trong những ngày qua kinh khủng hơn nhiều so với mức độ mà một người bình thường có thể tưởng tượng ra.
Bé dùng bàn tay xanh xao cầm điện thoại di động, chợt òa khóc: “Nhưng mà… mẹ ơi… con đau lắm… Con không muốn bỏ rơi mẹ đâu… nhưng con đau lắm… toàn thân đều đau đớn…” Là cơn đau từ tận trong cốt tủy, không lúc nào là không hành hạ người ta.
“Bảo bối của mẹ…” Minh Tuệ luống cuống an ủi con gái: “Đừng khóc… đừng khóc mà… bố và mẹ luôn ở bên con… đừng bỏ cuộc, được không?”
Dương Quốc Thành đúng lúc vươn tay ôm con gái vào lòng, nhỏ giọng: “Bố và mẹ luôn ở bên con.”
Bé Bông khóc một lúc, rồi gạt nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Vâng.
Con nhớ rồi, con sẽ cố gắng điều trị, sẽ nghe lời bố mẹ.”
Điện thoại di động được trả cho Dương Quốc Thành.
Đầu dây bên kia và đầu bên này, chưa có ai ngắt máy.
Dương Quốc Thành cầm điện thoại đi ra hành lang, dừng lại trước cửa kính sát đất.
Dường như Minh Tuệ cũng cảm nhận được bước chân hắn dừng lại, cô mở miệng: “Thành, em muốn hỏi anh một chuyện… anh sang bên đó… một mình đúng không?” Cô tự hứa với lòng mình, chỉ cần hắn gật đầu nói đúng, cô sẽ nói với hắn tất cả mọi chuyện, bao gồm chuyện bé con trong bụng cô vẫn còn, và chuyện máu dây rốn của bé con có thể cứu được bé Bông.
Nhưng hắn lại nói: “Em biết rồi?”
Cách nói chuyện của cô, giọng điệu ngập ngừng của cô, tất cả đều khẳng định với hắn, cô đã biết việc hắn không ra nước ngoài một mình, mà đi cùng Hà Thu Hoài.
Hắn không biết cô cảm thấy thế nào khi biết được chuyện này, hắn chỉ biết hiện tại mình đang rất hối hận.
“Cũng không phải chuyện bí mật, rất nhiều người cũng biết.” Minh Tuệ mỉm cười, có chút chua xót: “Không còn chuyện gì nữa, em cúp máy đây.” Cô chỉ muốn xác nhận lại mà thôi.
“Khoan đã.”
Dương Quốc Thành vội vàng gọi: “Tôi xin lỗi.
Vì sự hồ đồ và ngu ngốc của tôi mà… Tôi biết lời xin lỗi chẳng có nghĩa lý gì với em cả, nhưng tôi vẫn phải nói xin lỗi em.
Còn nữa… tôi yêu em, rất nhiều.”
Điện thoại đã ngắt máy.
Minh Tuệ phóng tầm mắt ra xa, nhìn đất trời cao rộng, trong lòng hạ quyết tâm.
Đã đến lúc đưa ra quyết định rồi.
Trong lúc đó, Dương Quốc Thành được câu hỏi của Minh Tuệ nhắc nhở, cuối cùng cũng nhớ đến Hà thu Hoài cùng hắn ra nước ngoài, đang ở cùng với Mimi.
Căn phòng đóng kín cửa, không thiếu thứ gì nhưng hoạt động bị hạn chế.
Qua camera theo dõi, có thể dễ dàng nhận thấy trạng thái tinh thần của Hà Thu Hoài không ổn định.
“Chú, chị ta cứ nói chuyện một mình và la hét suốt ngày, thỉnh thoảng còn đập phá đồ đạc.
Chắc hẳn là khó chịu lắm.” Khi nói mấy lời này, Mimi chẳng thương xót cho Hà Thu Hoài chút nào.
Trái lại, trong lòng còn có chút hả hê.
Hà Thu Hoài vốn dĩ là một đại tiểu thư ngang ngược kiêu kì, không coi người khác ra gì cả.
Cô ta năm lần bảy lượt bày mưu hãm hại Minh Tuệ.
Nên Mimi đối với cô ta không hề có chút đồng tình nào.
Cánh cửa phòng bật mở.
Dương Quốc Thành đi thẳng vào trong.
Vừa nhìn thấy hắn, Hà Thu Hoài vội vàng lao tới, ôm chặt lấy cánh tay hắn: “Thành… cuối cùng anh cũng về gặp em rồi… em biết anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em mà!”.