Tổng Tài Là Tình Một Đêm

chương 126: tin tưởng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh nắng ấm áp rải đầy trên thảm cỏ.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Nhưng tâm trạng Minh Tuệ lại chẳng vì thời tiết đẹp mà tốt hơn chút nào cả.

Sắc mặt cô vẫn cứ ủ dột như bầu trời xám xịt trước cơn bão, trong lòng lại tràn ngập cảm giác bức bối, không biết bao giờ mới có thể thả lỏng ra được.

Trước mặt, sau lưng… tất cả những cánh cửa dường như đã bị bít kín, cô không tìm được lối thoát.

Không có cách nào để khiến tình cảm giữa mình và Dương Quốc Thành trở lại như xưa.

“Chị không biết phải làm thế nào nữa… có phải tất cả mọi chuyện không thể trở lại như xưa không? Linh Nhi… đây là lỗi của chị…” Cô thở dài, lơ đãng nhìn về phía cánh cửa căn biệt thự đóng kín.

Tuy rằng cô vẫn ở đây, hít thở chung một bầu không khí với Dương Quốc Thành, nhưng cảm giác trong lòng lại như thể một đời đã trôi qua.

Ánh mắt lạnh băng chẳng hề có chút độ ấm nào, đáng ra không nên xuất hiện trên khuôn mặt người đàn ông của cô.

Linh Nhi mím chặt môi, hai tay nắm lấy bàn tay của tiểu thư nhà mình: “Không phải như vậy… tiểu thư… Tay chị lạnh quá!”

“Không cần an ủi chị đâu.”

“Không phải em đang an ủi chị, nhưng rõ ràng là trong chuyện này chị không hề có lỗi gì cả.” Linh Nhi nhìn thẳng vào mắt người đối diện, rành rọt nói: “Em và Mimi đã bàn bạc kĩ càng, cũng có phương hướng điều tra rồi.

Tiểu thư, không phải chị tự mình chủ động trèo lên giường Nguyễn Hoàng Quân đúng không?”

Nếu Minh Tuệ muốn ở bên Nguyễn Hoàng Quân, thì đã chẳng từ chối anh hết lần này đến lần khác.

Cô khẽ gật đầu: “Chị cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hôm đó chị gặp một người giúp việc theo giờ, cô ấy đưa cho chị một cốc nước…” Trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, có lẽ nào là do cô gái đó giở trò?

Từ khi mọi chuyện xảy ra tới giờ, cô chỉ vội vàng xoay quanh thái độ của Dương Quốc Thành, muốn giải thích với hắn, còn chưa suy nghĩ kĩ càng mọi thứ.

Đúng vậy, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.

Cô vừa đến nhà của Quân, đã “tình cờ” gặp một cô giúp việc theo giờ lạ mặt.

Cô gái này đưa cho cô một cốc nước.

Sau khi uống nước, cô mất đi ý thức, tỉnh dậy thì mọi chuyện đã rơi vào tình thế không thể cứu vãn.

Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.

Thái độ của Linh Nhi như thể chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn ly nước đó có vấn đề! Chỉ cần tìm được cô ta, chúng ta sẽ tìm được kẻ chủ mưu, biết được chân tướng.

Nhưng mà…” Đây mới là điều khiến người ta đau đầu nhất: “… bọn chúng quá giảo hoạt.”

Không để lại dấu vết nào cả.

Cô giúp việc theo giờ đó cũng biến mất, như thể bốc hơi khỏi thành phố này vậy.

“Tiểu thư, em có thể nghĩ tới những chuyện này, thì ông chú họ Dương đó cũng có thể nghĩ tới.” Chẳng qua lúc này hắn đang nhất thời hồ đồ, nên chưa tỉnh táo suy nghĩ lại mà thôi.

Minh Tuệ hơi mỉm cười: “Cảm ơn em.” Vì đã an ủi chị.

“Linh Nhi, cô đi vào nhà trước đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Đào Minh Tuệ.” Giọng nam lạnh lùng không chút cảm xúc vang lên cách đó không xa.

Dương Quốc Thành đút một tay vào túi quần, trên mặt là biểu cảm vạn năm không đổi.

Lạnh lùng xa cách, như lần đầu tiên hai người gặp nhau.

À không, còn đáng sợ hơn ngày đó.

Đợi Linh Nhi đi khuất, Dương Quốc Thành mới hướng ánh mắt về phía Minh Tuệ.

Người phụ nữ mà hắn thương yêu hết lòng, cũng là người cho hắn vết thương sâu nhất.

Mỗi lần nhìn cô là một lần trái tim không khống chế được mà nhảy lên trong lồng ngực.

Và mỗi nhịp đập đó lại mang theo đau đớn khôn cùng.

“Đào Minh Tuệ…” Hắn đè thấp giọng, nỉ non như gọi người thương: “Coi tôi như con rối trong lòng bàn tay, đùa cợt với tình cảm của tôi, cô có vui không?”

Minh Tuệ kinh hoảng mở to hai mắt, lắc đầu, buột miệng: “Không…”

Cô muốn giải thích, nhưng đã bị người đàn ông đối diện cắt ngang: “Không vui, tại sao cô còn làm như vậy? Hay là vì nhàm chán, nên muốn tìm người để đùa cợt… gϊếŧ thời gian?” Nhìn vẻ mặt của cô, hắn nhếch môi: “Cô cũng biết sợ à? Nhưng khi phản bội tôi, lại không nghĩ tới ngày hôm nay.

Giao bản đồ cho Đỗ Văn Khang, lên giường với Nguyễn Hoàng Quân, có con với hắn ta… Tôi bị cô mê hoặc đến phát điên rồi, mới tin tưởng cô như vậy.”

Tin tưởng hết lòng, đổi lại là lọc lừa, là phản bội.

Hắn thật lòng hoài nghi, người phụ nữ này chẳng lẽ lại không có trái tim sao?

“Không phải như vậy… Nghe em giải thích! Lúc đó… em giao bản đồ cho gã là muốn cứu anh, vả lại phần đánh dấu trên bản đồ đó cũng không phải…” Minh Tuệ vội vàng muốn giải thích.

“Đỗ Văn Khang thừa thông minh để tìm ra vị trí chính xác.

Cô sẽ không ngu ngốc tới mức cho rằng gã không thể tìm được đấy chứ?” Tự hỏi, hắn lại từ trả lời: “Không, cô rất thông minh, chỉ có tôi là ngu ngốc, để cô tiếp cận với những bí mật quan trọng như vậy.

Cô có biết tấm bản đồ đó đánh dấu những gì không? Cô có biết, bí mật đó quan trọng đến thế nào không? Cô có biết kẻ tiết lộ những bí mật đó sẽ phải trả giá thế nào không?”

Dương Quốc Thành lúc này hoàn toàn xa lạ, không phải người mà Minh Tuệ từng biết.

Hắn thô bạo đẩy ngã cô xuống thảm cỏ, chẳng chút do dự đè thân mình lên.

“Sao không nói gì cả? Trả lời tôi đi! Cô vẫn luôn rất thông minh, chắc chắn phải biết tất cả những điều đó, đúng không?”

“Lúc ở trên giường với những gã đó, cô có nhiệt tình không?” Trong người Dương Quốc Thành có một ngọn lửa, lý trí của hắn đã sớm bị ngọn lửa đó thiêu sạch rồi.

Đôi mắt Minh Tuệ rơm rớm nước mắt, cô liên tục lắc đầu: “Không… Anh đừng như vậy mà… em và bọn họ không có gì cả… em không lên giường với họ…”

“Cô nghĩ tôi sẽ tin những gì chính mắt tôi nhìn thấy, hay là tin một người đàn bà miệng đầy lời dối trá như cô?” Câu trả lời hết sức rõ ràng.

Trong tình yêu, quan trọng nhất là tin tưởng.

Nếu niềm tin giữa hai người đã biến mất, thì sự thật như thế nào, cũng chẳng còn là vấn đề cần suy xét.

Từ khóe mi Minh Tuệ chảy ra một giọt nước mắt trong suốt, cô cắn môi, cố gắng kiềm chế tiếng khóc bật ra khỏi cổ họng.

Thật lâu sau, cô mới cất tiếng, giọng khàn đặc: “Chúng ta chia tay đi.”

“Cô nói gì?” Dương Quốc Thành hơi sửng sốt.

“Em nói… chúng ta chia tay đi.” Minh Tuệ ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt của người đàn ông mà cô yêu thương.

Ngay cả trong lúc này, hắn vẫn khiến cô rung động như thuở ban đầu: “Chẳng phải chỉ là… chơi đùa hay sao? Trò chơi kết thúc, chúng ta chia tay thôi.”

Cô ép bản thân nói ra những lời tuyệt tình, mặc cho trái tim bị chính những lời tuyệt tình ấy cứa cho đầm đìa máu thịt.

Dương Quốc Thành không chút do dự gật đầu: “Muốn chia tay? Được, nhưng phải bỏ cái thai trong bụng cô đi.” Ý của hắn là, nếu cô muốn giữ đứa nhỏ, bắt buộc phải ở lại bên cạnh hắn.

“Được.” Lúc này, Minh Tuệ có thể chấp nhận tất cả.

Bàn tay lạnh như băng nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới, cô thầm nói xin lỗi với đứa nhỏ trong bụng: “Xin lỗi con, mẹ không bảo vệ được con.

Là mẹ vô dụng, không thể làm cho bố con tin tưởng.”

“Đã như vậy thì phục vụ tôi cho tốt, nếu hài lòng… biết đâu tôi sẽ để cô đi.”

Những lời nói sau đó tan biến trong môi lưỡi quấn quýt, và trong sự tiếp xúc thân mật và sâu sắc nhất giữa hai người.

Minh Tuệ bám chặt lấy hai vai của người đàn ông phía trên mình, móng tay để lại vết thương không nặng không nhẹ trên da thịt của hắn.

Cô tùy tiện buông thả chính mình, vì có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng hai người ở bên nhau..

Truyện Chữ Hay