Toàn thân Hà Thu Hoài run rẩy.
Cô ta chưa từng nghĩ tới, khi Đào Minh Tuệ phát điên lại có thể bộc phát ra khí thế đáng sợ đến vậy.
Cô ta cắn răng, mở to hai mắt nhìn bàn tay trắng nõn cầm dao đang từ từ giơ lên.
“Hà Thu Hoài, vốn dĩ tôi chưa từng muốn gây hấn với cô, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác xâm phạm vào điểm mấu chốt của tôi.
Từ khi anh ấy mất tích, mỗi phút mỗi giây tôi đều như đang sống trong địa ngục.
Vậy mà cô còn dám đụng vào con trai tôi!” Lưỡi dao sáng loáng phản chiếu ánh sáng mặt trời, sáng tới gay mắt, Minh Tuệ gằn giọng: “Dám đụng vào con trai tôi, cô nên biết trước hậu quả mình phải nhận!”
Trên đời này, không có ai thương con bằng mẹ.
Đối với Minh Tuệ, hai đứa nhỏ, à không, tính cả bé con trong bụng là ba, là kết tinh tình yêu của cô và Dương Quốc thành, cũng là nguồn sống của cô.
Hà Thu Hoài bắt cóc con trai cô, còn định làm hại nó, khác nào chặt đứt nguồn sống của cô đâu chứ.
Mũi dao dừng lại cách tròng mắt của Hà Thu Hoài không đến một centimet.
Minh Tuệ nhếch môi, trong mắt không hề có chút độ ấm: “Hay là tôi rạch một nhát lên mặt cô nhé, kéo từ trên trán xuống bên má… Vừa lúc thành một cặp với vệ sĩ của cô.
Triệu Phong, tôi nhớ tên không sai chứ?”
“Cô…” Hà Thu Hoài ngẩng phắt lên: “Sao cô lại biết Triệu Phong?”
“Sao tôi lại không thể biết Triệu Phong? Hay là cô muốn nói… giữa cô và gã đó thật sự có quan hệ không muốn để người khác biết?” Kì thực, Minh Tuệ đã sớm biết quan hệ giữa hai người đó: “Tôi biết quan hệ giữa hai người sớm hơn Dương Quốc Thành nhiều.” Vì cô tận mắt chứng kiến Triệu Phong tìm gặp Hà Thu Hoài, hai người còn xảy ra tranh chấp không nhỏ liên quan tới cái thai trong bụng cô ta.
Phản ứng đầu tiên của Hà Thu Hoài là không thể tin tưởng.
Cô ta tự nhận làm mọi chuyện vô cùng kín kẽ, đến cả Dương Quốc Thành còn bị lừa gạt.
Làm sao có thể…
Nhưng trong lúc cô ta đang thẫn thờ, Minh Tuệ đã nhanh tay kéo hai cánh tay cô ta, bẻ quặt ra phía sau.
Sau đó lôi xềnh xệch cô ta tới một con hẻm vắng người.
Khi từng vòng từng vòng dây trói quấn quanh người từ trên ngực xuống đến cổ chân, Hà Thu Hoài mới sực tỉnh lại.
Cô ta đã bị trói cứng vào một cây cột, trong khi hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
“Hà Thu Hoài, tôi không phải loại đàn bà rác rưởi độc ác và đáng ghê tởm như cô, tôi sẽ không làm gì đứa bé trong bụng cô.
Trói cô ở đây… tự sinh tự diệt đi.”
Bỏ lại một câu, Minh Tuệ quay người đi thẳng.
Không phải cô không hận Hà Thu Hoài.
Có trời mới biết, cô muốn gϊếŧ cả cô ta và đứa con trong bụng như thế nào.
Nhưng nghĩ tới ba đứa con của mình, cô lại không xuống tay được.
Thôi thì để cô ta tự sinh tự diệt vậy.
Nếu cô ta thật sự có người đến cứu, thì coi như là số phận của cô ta đi vậy.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Hà đại tiểu thư hoàn toàn bị động trong khi tranh chấp với một người phụ nữ khác.
Sau một thoáng ngỡ ngàng và sợ hãi ngắn ngủi, cô ta như phát điên cựa quậy cơ thể, như là muốn dựa vào cách đó để phá tan dây trói.
Nhưng càng cựa quậy lại càng phát hiện ra Minh Tuệ hoàn toàn không nương tay chút nào.
Dây thừng thít chặt lên người, càng giãy dụa càng khó chịu.
Cô ta quát ầm lên: “Đào Minh Tuệ! Con đàn bà đốn mạt! Quay lại đây! Mày sẽ không được chết tử tế đâu!” Vừa dùng chất giọng chói tai của mình để gào thét chửi rủa Minh Tuệ, cô ta vừa cố gắng dùng lực ngọ nguậy người, muốn thoát khỏi dây trói.
Đúng lúc này, một cơn đau nhói truyền đến từ bụng dưới.
Dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ thân dưới, men theo bắp chân rớt xuống mặt đất.
Hà Thu Hoài hoảng hốt cúi đầu, nhìn máu tươi rơi trên mặt đất càng ngày càng nhiều.
Cơn đau quặn nơi bụng dưới cũng càng ngày càng dữ dội.
Chết tiệt, vừa rồi cô ta dùng lực quá mạnh, nhất thời quên mất trong bụng mình còn một cái thai đã thành hình.
“Tiểu thư, chị sao vậy?” Cô bé Linh Nhi chớp chớp đôi mắt, hơi lo lắng nhìn người sắc mặt mỏi mệt nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa: “Có cần em đỡ chị vào phòng nghỉ ngơi không?”
Sau khi gã Đỗ Văn Khang kia rời khỏi đây, Minh Tuệ đã biến mất một lúc.
Lát sau trở lại, sắc mặt tái nhợt, uể oải nửa nằm trên ghế sofa như thể đã mất hết sức lực.
Minh Tuệ lắc đầu: “Chị không sao…” Là em bé trong bụng cô có sao mới đúng.
Bé con có vẻ hơi khó chịu khi cảm xúc của mẹ thay đổi thất thường, nên không ngừng quậy phá trong bụng cô.
Cuối cùng, Hà Thu Hoài cũng chờ được người đến cứu.
Nhưng khi cứu tinh của cô ta tới nơi, sắc mặt cô ta đã vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng xanh, thần trí mơ hồ không tỉnh táo.
Dưới đất, một vũng máu nhỏ đã chuyển thành màu đỏ thẫm, gần ngả sang màu đen.
Dòng máu khô két lại trên bắp chân cô ta cũng đủ để người khác vừa liếc qua là đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Người vừa tới nhanh chóng đưa cô ta tới bệnh viện, đồng thời báo tin cho Hà Quốc Hùng.
Hà Quốc Hùng nhận được tin con gái gặp nạn, vội vàng chạy tới bệnh viện.
Người ngoài không hiểu rõ tình hình, nhất định cho rằng ông ta lo lắng cho con gái, là một người cha tốt.
Nhưng thứ thực sự làm ông ta lo lắng, là an nguy của cái thai trong bụng con gái mình.
Trong mắt Hà Quốc Hùng, Hà Thu Hoài Hà đại tiểu thư cũng chỉ là một quân cờ không hơn không kém.
Nhưng đứa nhỏ kia thì khác, nó là sợi dây trói buộc Dương Quốc Thành – một thế lực lớn mà không phải ai cũng có thể lôi kéo được.
“Thưa ngài, Hà tiểu thư tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng đứa bé… Chúng tôi đã cố gắng hết sức, chỉ là đưa tới bệnh viện quá muộn, khi người được đưa đến đây, cái thai đã chết lưu trong bụng cô ấy rồi.” Bác sĩ thở dài, lòng bàn tay đầy mồ hôi: “Tinh thần cô ấy không ổn lắm, ngài vào thăm hãy bình tĩnh an ủi cô ấy một chút.”
Vừa nghe tới mấy chữ “chết lưu trong bụng”, sắc mặt Hà Quốc Hùng đã sa sầm.
Ông ta thầm mắng một câu “Đồ vô dụng” trong đầu, ngoài mặt vẫn không thể hiện thái độ gì, gật đầu rồi phất tay ra hiệu cho bác sĩ rời đi.
Chẳng khác nào nhận được lệnh đặc xá, bác sĩ vội vàng ba chân bốn cẳng chạy mất.
Trong phòng bệnh, lúc này Hà Thu Hoài đã tỉnh.
Cô ta nhìn chằm chằm vào vết sẹo kéo dài trên khuôn mặt người đàn ông đang túc trực bên giường, đột ngột ôm mặt khóc nấc lên: “Con của tôi… con của chúng ta… đứa nhỏ… mất rồi đúng không… Triệu Phong… con của chúng ta đâu?”
Thực ra tình huống cụ thể thế nào cô ta là người rõ ràng hơn ai hết.
Từ trước khi có người xuất hiện, cô ta đã biết đứa nhỏ này không có mạng sống qua ngày hôm nay rồi.
Ánh mắt né tránh của Triệu Phong chỉ giúp cô ta khẳng định suy đoán của mình mà thôi.
“Triệu Phong, anh là đàn ông đúng không? Anh sẽ không tha cho kẻ đã hại chết con của anh đúng không?” Giọng cô ta không giấu được vẻ mỏi mệt, nhưng vẫn vô cùng bén nhọn.
“Kẻ gϊếŧ con chúng ta là Đào Minh Tuệ!”.