“Cô Đào Minh Tuệ, cô bị tình nghi có liên quan tới vụ mất tích của anh Dương Quốc Thành.
Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến, về sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.” Hai viên cảnh sát trưng ra vẻ mặt “giải quyết việc công”, tiến lên một bước định khống chế Minh Tuệ.
Cô nhíu mày, phản bác: “Các anh có lệnh bắt người hay không? Có chứng cứ gì chứng minh Dương Quốc Thành mất tích là do tôi hại hay không? Chỉ dựa vào lời nói từ một phía của Hà Thu Hoài mà đã bắt người, không khỏi quá phiến diện.”
Lúc này, Hà Thu Hoài đã đứng tránh sang một bên, cười khẩy.
Đương nhiên cô ta phải dám chắc chắn nắm phần thắng mới dám dẫn người tới đây.
“Chúng tôi chỉ mời cô tới sở cảnh sát hỗ trợ điều tra thôi, không phải bắt người.” Một viên cảnh sát cười gằn.
Người còn lại liếc mắt nhìn Hà Thu Hoài, thấy cô ta gật đầu liền trực tiếp túm lấy cánh tay của Minh Tuệ, bẻ ngoặt ra sao: “Nếu cô còn không phối hợp, sẽ là cản trở người thi hành công vụ.”
Cảm giác đau nhói từ cánh tay truyền thẳng lên đại não, Minh Tuệ trừng mắt với Hà Thu Hoài: “Hà Thu Hoài… cô đang đẩy mọi chuyện đi quá xa rồi đấy!”
Hà Thu Hoài thoải mái dựa lưng vào tường, nhún vai: “Còn chưa phải là xa lắm đâu.
Ít nhất Hà Thu Hoài tôi cũng được cha mẹ dạy dỗ tử tế, không quyến rũ đàn ông đã có vợ…” Ngừng lại vài giây, cô ta thả ra một quả bom: “Còn nữa, quên nói với cô.
Sợ cô ngồi tù còn lo lắng cho thằng con hoang kia, tôi đã đón nó về biệt thự của tôi và Thành rồi.
Yên tâm đi, tôi sẽ đối xử ‘tử tế’ với nó.”
Cô ta gằn giọng, nhấn mạnh hai chữ “tử tế”.
Có trời mới biết, cô ta định đối xử “tử tế” như thế nào với một đứa trẻ con sáu bảy tuổi.
Khác máu tanh lòng, và tiểu thư nhà họ Hà cũng không lương thiện đến mức bỏ qua cho con trai của tình địch.
Minh Tuệ biến sắc mặt, cánh tay cô run run, dùng hết sức lực vùng ra, thoáng khỏi sự khống chế của viên cảnh sát.
Cô lao về phía Hà Thu Hoài, đôi mắt đầy lửa giận như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
“Thả con trai tôi ra! Chuyện của người lớn, cô lôi trẻ con vào làm gì? Tôi cảnh cáo cô, nếu con tôi có mệnh hệ gì…”
“Cô Đào Minh Tuệ, đề nghị cô bình tĩnh.” Hai viên cảnh sát nhanh tay lẹ mắt giữ lấy Minh Tuệ, khiến cô không thể tới gần Hà Thu Hoài: “Trước mặt cảnh sát chúng tôi, cô còn muốn gây bất lợi cho vợ hợp pháp của anh Dương Quốc Thành.
Chúng tôi càng có thêm cơ sở để nghi ngờ cô có liên quan tới vụ mất tích.”
“Các người…” Đến lúc này còn chưa nhận ra đám người này cùng một giuộc với nhau, thì thật uổng phí hơn hai mươi năm sống trên đời của cô rồi.
Thấy Minh Tuệ đã bị khống chế, Hà Thu Hoài lại càng thêm huênh hoang.
Cô ta thong thả tiến lên phía trước, vung tay tát mạnh lên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt.
Không còn nơi nào để tránh, một bên má Minh Tuệ lĩnh trọn cái tát như trời giáng của cô ta.
Vùng da tiếp xúc với lòng bàn tay của cô ta lập tức sưng đỏ, hằn lên dấu bàn tay.
Móng tay cào xước da mặt đau xót.
Cô cắn răng, kiềm chế nước mắt đang đảo quanh hốc mắt, chực chờ chảy ra.
“Thả con trai tôi ra!”
Hà Thu Hoài nhếch môi: “Cô nghĩ cô đủ tư cách bàn điều kiện với tôi à? Hôm nay không dạy cho con đàn bà rác rưởi này một bài học, tôi sẽ không mang họ Hà nữa.” Dứt lời, cô ta lần nữa vung tay lên.
Minh Tuệ nhắm chặt hai mắt, nhưng cảm giác đau rát trong dự liệu lại không xuất hiện.
Tiếng “bốp” chát chúa vang lên.
Cô kinh hoảng mở mắt ra, lại thấy Hà Thu Hoài đang ôm bên má sưng đỏ.
Mimi hiên ngang đứng chặn trước Minh Tuệ, tiện tay tặng cho cô ta thêm một cái tát nữa.
“Con mụ điên khùng này!” Cô bé tháo găng tay cao su, ném sang một bên: “Quả nhiên, động tay động chân với loại người này, vẫn nên chuẩn bị sẵn găng tay thì hơn.
Nếu không, chắc phải rửa tay bốn năm lần mới sạch được.”
“Mày… mày dám đánh tao?” Hà Thu Hoài nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như bốc hỏa xoáy sâu vào Mimi.
Cô bé gật đầu: “Đúng, tôi đánh bà đấy! Bà còn dám tiến thêm một bước, tôi còn dám đánh thêm vài cái nữa.” Ánh mắt cô bé nhìn Hà Thu Hoài như thể nhìn một thứ rác rưởi thật sự: “Đáng thương thật đấy.
Một người vừa không trẻ trung xinh đẹp, lại vừa không có khí chất như bà, từ đầu đến cuối chỉ có thể không ngừng gây chuyện để thu hút sự chú ý.
Tiếc rằng gây chuyện đến đâu thì chú tôi cũng chẳng thèm quan tâm.”
Minh Tuệ thở dài một hơi.
Hôm nay Hà Thu Hoài có chuẩn bị kĩ càng mà đến, chuyện cô bị lôi về sở cảnh sát “phối hợp điều tra” gần như là kết cục đã định.
Đáng ra Mimi không nên xen vào ngay lúc này thì hơn.
Nếu cô bé không xen vào, cũng không phải ngồi trong phòng tạm giam cùng với cô.
“Cháu xen vào chuyện này làm gì chứ? Ngốc quá, tát cô ta một cái, mặt cô ta đau, tay cháu cũng đau, còn bị nhốt vào đây cùng với thím nữa.” Cô thở ra một hơi dài thườn thượt, cầm lấy bàn tay hơi đỏ của cô bé Mimi, nhẹ nhàng xoa.
“Tay cháu đỏ là do hôm qua tập luyện, không liên quan gì đến con mụ điên đó.” Mimi giấu tay ra sau lưng: “Người ngốc là thím mới đúng, bị cô ta đánh còn không biết đường đánh lại.” Kì thực, người có mắt đều biết, trong hoàn cảnh đó Minh Tuệ vốn dĩ không có khả năng đánh lại.
Hai tay cô bị giữ chặt, chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Cô mím môi, khe khẽ lắc đầu: “Không quan trọng… Chỉ là… cô ta nói đang giữ bé Gấu…”
Đối với chuyện này, Mimi không lo lắng quá nhiều như Minh Tuệ.
Cô bé thản nhiên: “Thím nghĩ con mụ điên đó có thể làm gì bé Gấu của thím? Hoàng tử nhỏ nhà chúng ta là một thiên tài đấy, vừa thông minh vừa hiểu chuyện, một Hà Thu Hoài điên điên khùng khùng còn lâu mới là đối thủ của cậu ấy.”
Minh Tuệ cũng biết con trai mình rất thông minh.
Thằng bé trưởng thành sớm, cũng có không ít mánh khóe.
Trong tình huống bình thường, đúng là thằng bé sẽ không để bản thân phải chịu thiệt.
Nhưng đó là trong tình huống bình thường.
“Cô ta là người lớn, thằng bé là trẻ con.
Nếu cô ta giở trò gì đó…”
“Có cho cô ta thêm mười lá gan cũng không dám làm gì con trai của chú!” Mimi khẳng định chắc nịch: “Vả lại, thím à, thím không thấy chuyện này rất kì lạ sao?”
Minh Tuệ hơi nhíu mày: “Ý cháu là chuyện gì kì lạ?”
“Chuyện chú cháu, chồng của thím mất tích.” Mimi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng tạm giam, nghiêng đầu: “Cháu đã suy nghĩ suốt mấy ngày nay rồi, chuyện này thật sự rất lạ.
Địa vị của chú trong bang hội, chắc thím cũng biết phần nào.
Chú mất tích, trong bang đáng ra phải loạn lên rồi, không thể gió im sóng lặng như vậy được.”
Cô bé Mimi sinh ra đã là người của thế giới ngầm, vẫn luôn hiểu rõ cách làm người của đám anh em đó.
Cho dù xuất phát từ tình cảm cá nhân hay vì lợi ích chung của bang hội, bọn họ cũng sẽ không bình chân như vại, từ từ tìm kiếm tung tích của Dương Quốc Thành.
“Còn nữa, việc thím đi khắp nơi tìm tin tức của chú, chắc chắn người có mắt đều nhìn thấy.
Nhưng cho đến giờ này vẫn chưa từng bị đưa lên phương tiện truyền thông.
Cháu không tin đám chó săn không đánh hơi được tin tức gì, tình hình này vàng giống với có người đánh tiếng trước hơn.”
“Có nghĩa là…”
Minh Tuệ còn chưa nói hết lời, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng đập cửa: “Đến giờ cơm rồi.”
Bữa cơm trong trại tạm giam vô cùng sơ sài.
Hạt cơm nguội ngắt, cứng queo, một khúc cá sốt cà chua không át nổi mùi tanh, vài cọng rau luộc.
Vừa ngửi thấy mùi cá, một cơn buồn nôn đã dâng lên cổ họng Minh Tuệ.
Mặt cô tái mét, quay sang một bên nôn khan..