" Trình Hy, anh có nhớ em không? Anh biết em là ai không?" Bạch Tịnh sốt ruột hỏi.
Anh gật đầu
" Em là Bạch Tịnh, vợ anh"
Em là Bạch Tịnh, vợ anh... Bạch Tịnh không nghe nhầm chứ?
Bạch Tịnh ôm lấy anh lộ rõ vẻ vui mừng. Nhưng ánh mắt anh vẫn hướng về phía Ninh Dao.
" Trình Hy, cậu thực sự không nhớ cô ấy sao?"
Cô là cả một thời gian đối với anh đều có những niềm vui, buồn, hận thù và yêu thương. Nhưng nó đã là một thứ gọi là quá khứ.
Trình Hy im lặng lục lại trí nhớ. Nhưng thực sự không nhớ ra được, đầu đau như búa bổ.
" ... Tôi và cô có quan hệ gì? " Anh hỏi trực tiếp cô. Vì sao khi vừa tỉnh nhìn thấy cô, chỗ này đau thế... Trình Hy đặt tay lên ngực mình.
Không lẽ đây là di chứng sẽ để lại như bác sĩ nói?
Ninh Dao lắc đầu để lấy lại bình tĩnh. Xem ra anh thật sự quên cô rồi. Cũng tốt.
" Tôi và anh... " Cô hơi nhìn sang Bạch Tịnh " Không hề có quan hệ gì cả, đây là... lần đầu tôi gặp anh!"
" Và... Cũng như lần cuối" Hạ Ninh Dao, cô nhất thiết phải làm như vậy? Nói dối anh ấy sẽ tốt cho hai bên. - Đúng! Hạ Ninh Dao, cô làm rất tốt...
Tuy anh đã quên cô nhưng Ninh Dao không tiếc phải buông những lời tuyệt tình như vậy.
" Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước" Cô quay ra.
Trình Hy nhíu mày
" Khoan đã "
" Tôi và cô, thật sự không quen nhau?"
Ninh Dao cắn môi quay lại.
" Ý anh là sao? Tôi không quen biết anh. Anh có quen tôi không?"
Thật sự không quen sao?
" Trình Hy... Hôm nay... Là lần đầu anh gặp cô ấy" Bạch Tịnh nói. Làm như vậy liệu có giữ được hạnh phúc của cô? Đêm động phòng ấy chắc anh cũng đã quên, chỉ cần cô không nói, Từ Duật Duy không nói thì nó mãi mãi là một bí mật.
Anh hơi gật đầu.
" Xin lỗi, cô đi đi "
Chúng ta bây giờ đã là người xa lạ
Ninh Dao đi ra. Tay cô nãy giờ đều là mồ hôi. Mỗi khi căng thẳng, không biết sao tay lại ra mồ hôi. Ba mẹ và anh cô đều không có mà.
" Trình Hy, anh còn đau ở đâu không?"
" Không "
Chu An Quỳnh nghe tin anh đã tỉnh thì vội đến bệnh viện.
" Trình Hy, con tỉnh rồi à? Có sao không con?"
" Con không sao"
...
" Duật Duy, tôi không tới công ty bao lâu rồi?"
" ngày rưỡi " Từ Duật Duy trả lời, ánh mắt thăm dò anh. Thật sự anh đã quên Ninh Dao rồi sao...
" Cậu chủ gọi tôi?" Phong Dục bên ngoài đi vào.
" Tổ chức dạo này có xảy ra việc gì không?"
" ... Không có"
Trình Hy đứng dậy đi xuống giường vỗ vai hai người.
" Các cậu đã vất vả rồi"
Từ khi bị tai nạn, anh bỗng trở nên rất lạ lùng. Nếu là lúc trước, hai người họ mà có làm kiệt sức đi nữa anh cũng chẳng hỏi han gì...
Chiều nay anh quyết định xuất viện. Công ty và tổ chức dạo này vắng anh chắc có rất nhiều việc.
____
" Bạch tiểu thư, cô đã có thai rồi"
____
Câu nói ấy ám ảnh Bạch Tịnh sau khi từ bệnh viện trở về. Đương nhiên cô sẽ rất vui nếu nó là con của Trình Hy, còn đằng này chắc chắn là của Từ Duật Duy.
Làm thế nào đây...
Về tới biệt thự, lại gặp ngay mẹ chồng đang ngồi trên sofa uống trà.
" Tiểu Tịnh, con về rồi à? Con đi đâu thế?" Thấy cô bà vui cười.
Cô đi đến cạnh bà.
" Mẹ đến chơi ạ? ... Con vừa đi gặp bạn bè thôi ạ" Cô cười cười.
Bà gật gật đầu, rồi ngồi sát gần cô hỏi nhỏ.
" Tiểu Tịnh, đêm đó... Hai con thế nào rồi?"
Bạch Tịnh cảm nhận được thân mình đang run lên. Cô cố trấn an tâm trí mình. Không sao...
" Sao thế tiểu Tịnh?"
Cô nhìn bà cười gật nhẹ đầu. Ý như muốn nói rất thành công.
Bà Trình vui mừng.
" Tốt, tốt. Nhà này có cháu nối dõi rồi " Hiện giờ tuy chưa biết là trai hay gái nhưng bà nghĩ chắc sẽ là con trai.
...
" Duật Duy, Em có chuyện muốn nói với anh"
Bạch Tịnh hẹn Từ Duật Duy ở quán cafe giữa trung tâm thành phố.
" Bạch Tịnh? Có chuyện gì sao?"
Cô phục vụ đem cafe hai người ra. Duật Duy cảm ơn rồi ngồi ngay ngắn trên ghế.
" Em... Có thai rồi..."
" Là của anh"
Duật Duy kinh ngạc không thốt ra được lời nào.
" Đây là kết quả hai ta đều không muốn đúng không? Trình Hy anh ấy giờ đã không nhớ gì rồi, nên xin anh hãy giữ bí mật này.. Đừng nói với ai"
Quán cafe náo nhiệt đông người qua lại nhưng giờ đối với hai người vô cùng yên tĩnh, chẳng có ai.