' Đoàn '
' Đoàn '
Căn phòng sau hai tiếng súng bỗng im lặng đến đáng sợ. Thời gian như ngừng lại...
Thân hình cao lớn bỗng ngã xuống trước mặt Ninh Dao.
" Trình Hy " Từ Duật Duy gọi anh rồi lại chống trả lại mấy tên kia. Lực lượng đối thủ khá là đông nhưng sức lực lại nghiêng về phía Mafia Hell's hơn.
Ninh Dao nhìn chằm chằm vào người trước mắt. Anh bị bắn vào chân, môi đang mím lại, tay nắm chặt thành nắm đấm ngước lên nhìn cô.
" Chạy đi " Giọng nói lạnh lùng đến chỉ số cao nhất.
Là anh đang muốn bảo vệ cô hay không muốn cô nhìn thấy bộ dạng mình bị thương...?
" Đi đi, nếu không... Tôi sẽ giết em. " Anh nói lại lần nữa.
Nếu hôm nay cô bắt buộc phải chết, thì ngoại trừ anh ra, không ai được phép giết cô cả.
Ninh Dao nhìn Từ Duật Duy và Phong Dục. Họ đang yếu thế... Bên ngoài lại thêm đám người phe Phan Chính Vỹ chạy vào. Ninh Dao cau mày, theo như tình hình này, bên Trình Hy chắc chắn sẽ thua...
Cô lại nhìn anh... Vết thương rất sâu, máu chảy rất nhiều, môi dần trở nên trắng bệch... Anh có bị sao không?
Ninh Dao cúi xuống lấy khẩu súng trong tay Trình Hy ra.
Anh theo dõi từng hành động của cô.
Tôi tin em.
' Đoàn! Đoàn! Đoàn!
Ba tiếng súng hướng về ba phía khác nhau... Phát đầu bắn ngay ngực Phan Chính Vỹ, phát thứ hai, thứ ba bắn vào hai tên đang đấu với Phong Dục và Từ Duật Duy... Vô cùng chuẩn xác.
Cô lại nghĩ đến những người đó là anh nên mới chính xác như vậy? - Trình Hy bỗng nhiên nở nụ cười... Nhưng nó chứa đầy ẩn ý không thể giải thích.
Ninh Dao cứng người, ánh mắt vô hồn cứ nhìn thẳng về phía trước.
Vì cái gì... Cô lại giết người? Vì kẻ thù đã giết chết người thân???
Lúc này cảnh sát xuất hiện vào dẹp đám hỗn loạn.
Từ Duật Duy và Phong Dục mình đầy thương tích chạy lại.
" Trình Hy, Trình Hy... "
Anh nhắm mắt, hiện anh vô cùng tỉnh táo.
" Mất máu quá nhiều, gọi cấp cứu "
____
Bệnh viện.
Từ Duật Duy và Phong Dục bị thương nhẹ nên không sao, vào băng bó tí là xong.
Ninh Dao thì vẫn ngồi trước cửa phòng cấp cứu Trình Hy.
" Tiểu thư..." Vũ Hân Hân chạy đến
" Cô có sao không? Cổ sao bị thương thế này?"
Thấy cô không trả lời, Hân Hân nhìn Phong Dục và Duật Duy, hai người lắc đầu.
Thời gian sau đó bốn người chìm vào khoảng thời gian im lặng.
Bốn giờ sau...
Cô y tá trong phòng vội vã chạy ra ngoài, lúc sau chạy vào lại.
Bên ngoài lại thêm lo lắng.
Một lúc sau ông bác sĩ trưởng đi ra.
" Bác sĩ, thế nào rồi? Cậu chủ nhà tôi có sao không?" Vũ Hân Hân đi lại.
" Mất máu quá nhiều , cậu ấy thuộc nhóm máu hiếm AB - RH âm tính nhưng bệnh viện chúng tôi đều đã cạn kiệt. Người nhà bệnh nhân có ai cùng nhóm máu với cậu ấy không?"
" Ông bà chủ đang ở Mĩ, sẽ không về kịp. Tôi nhóm O" Từ Duật Duy nói
" Tôi A " - " Tôi cũng A " Phong Dục và Vũ Hân Hân lần lượt nói.
Họ chuyển hướng nhìn sang Ninh Dao.
Cô thuộc cùng nhóm máu với anh... AB- RH âm tính...
" Cô gái này..." Ông bác sĩ nhìn cô hơi chần chừ.
" Không sao bác sĩ, chúng tôi còn vài người anh em, để tôi bảo họ thử xem sao"
Nhận thấy sự khó xử, thế là Từ Duật Duy đi gọi cả đám thuộc vệ vào thử.... Kết cục là chẳng có ai cùng nhóm máu ấy cả.
" Tình hình này nếu để lâu, cậu ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng!" Ông Bác sĩ nói.
Cô có nên cứu anh không?
Anh bị thương cũng là vì cứu cô...
Đây cũng là kẻ thù... Có nên không?
Tâm trí cô đang đấu tranh không biết nên làm thế nào. Rốt cuộc là nên hay không!
" Bác sĩ, huyết áp bệnh nhân đang hạ..." Cô y tá chạy ra.
Không hiến máu anh sẽ chết?
" Tôi thuộc nhóm máu AB- RH âm tính!" Ninh Dao không suy nghĩ gì nữa vội đứng dậy. Dù sao, cô nợ anh một mạng...
" Tốt, tốt quá rồi...." Niềm vui trên gương mặt ông bác sĩ không che giấu được.
____
Tít.... Tít.... Tít... - Từng tiếng máy kêu đứt quảng chứng tỏ cho việc anh vẫn đang còn sống...
" Bác sĩ, sao cậu chủ vẫn chưa tỉnh?" Vũ Hân Hân lo lắng
" Hiệu lực thuốc ngủ rất mạnh, chưa giảm bớt. Cậu ấy chỉ đang ngủ thôi, mọi người đừng lo quá " Ông bác sĩ cười rồi đi ra ngoài.
" Vũ Hân Hân, cô sang phòng chăm sóc tiểu thư đi "
" Vâng "
...
Sau khi hiến máu, cô cũng quá sức nên đã ngất đi.
Ninh Dao từ từ mở mắt.
Đây là đâu? Xung quanh là một màu trắng kèm theo mùi thuốc sát trùng.
" Tiểu thư, cô tỉnh rồi à" Vũ Hân Hân đi vào.
" Ừm. " Cô ngồi dậy.
" Cô có đói không? Có muốn ăn gì không?"
" Tôi muốn về "
" Nhưng cô còn yếu... "
Ninh Dao nhìn Hân Hân bằng con mắt đáng thương, cứ như Vũ Hân Hân không thể không giúp cô được.
" Được rồi được rồi... Tôi đi nói cho Từ Duật Duy đã "
...
Về biệt thự, đám người hầu đứng tập trung ở phòng khách xem cái gì đó.
" Các người đang làm gì thế?" Vũ Hân Hân hỏi.
Họ lắc đầu rồi đi ra.
Ninh Dao nhìn màn hình tivi
" Tin tức về Tổng Giám Đốc tập đoàn Trình Thiên chúng tôi vừa mới cập nhật.."
" Hôm qua tại căn nhà hoang tại thành phố B đã xảy ra chuyện..."
" Sau đây là bản chi tiết "
" Tổng Giám Đốc Trình Hy đã xông vào căn nhà hoang tại thành phố B để cứu một cô gái có tên Hạ Ninh Dao..."
" Vì để bảo toàn tính mạng cho cô gái ấy, hiện giờ anh đanh bị thương ở bệnh viện... Theo cảnh sát điều tra...."
Vũ Hân Hân đi lại tắt nguồn tivi.
" Mấy tên phóng viên này thật nhiều chuyện "
Ninh Dao thở dài rồi đi lên phòng.
...
ngày sau.
Trình Hy đã tỉnh từ hai hôm trước, tinh thần anh lúc này rất thoải mái.
" Làm thủ tục xuất viện đi " Anh ngồi trên giường nói.
" Cậu chỉ đang trong tình trạng hồi phục thôi... Nên để bác sĩ theo dõi"
Vết thương này cũng chẳng là gì ghê gớm lắm... Trong ngành này còn nhiều chuyện hơn thế nữa.
" Từ khi nào cậu bắt đầu cãi lại lời tôi thế?"
" Không... Tôi đi ngay..."
Thế là ngày hôm ấy anh xuất viện trở về biệt thự...
Nhưng Ninh Dao chưa một lần đến thăm anh.