Cái gọi là ‘cật hóa’ (chết vì ăn), chính là lúc không đói cũng có thể ăn thêm một bát to, ví dụ điển hình là Lưu Tiểu Niên! Một tay cậu cầm xiên bánh gạo, một tay cầm đũa, miệng không ngừng ăn đậu hũ Cố Khải đút cho!
Nhìn cái miệng nhỏ dính đầy dầu mỡ của vợ yêu nhà mình, Cố tổng phấn khích đến không kiềm chế nổi, đờ, muốn lại gần hung một cái ghê! Nhìn giống như viên thạch chibi dễ xương vậy đó! Hung một cái đảm bảo rất phê! Mới không chờ mong hôn lưỡi gì đó đâu!
“A, có hành!” Lưu Tiểu Niên phàn nàn.
Cố tổng lập tức trung khuyển mode on, xoạt một cái bỏ hết hành đi, tốc độ vô cùng nhanh, nhất định là múa đũa thành thần!
“Anh cũng ăn đi.” Lưu Tiểu Niên hơi xấu hổ, rõ ràng chính ảnh muốn đi ăn khuya, cuối cùng mình ăn là chính!
“Tôi nhìn cậu ăn.” Anh mắt Cố tổng vô cùng vô cùng nóng cháy.
“Anh nhìn tôi ăn làm gì.” Lưu Tiểu Niên đỏ mặt, lúc ăn cơm gì đó vô cùng khó coi!
Đờ mờ chẳng lẽ mắc cỡ? Đờ mờ vợ yêu xấu hổ thiệt moe nha! Cố tổng mừng như điên, lại múc cho cậu một muôi cháo hạt, dùng giọng điệu tràn đầy tình yêu nói, “Ha ha, ăn cái này đi.”
“Không ăn đâu.” Lưu Tiểu Niên lần này không mởm miệng, kiên định lắc đầu!
Đúng là vợ yêu được chiều sinh hư đây mà, thế mà lại dám làm vậy! Cố tổng trong lòng thở dài, ỷ vào quả nhân (trẫm) thương ngươi yêu ngươi, không nỡ phạt ngươi. (đờ mờ, diễn sâu quá anh êi)
Lưu Tiểu Niên đương nhiên không biết được trong vài giây ngắn ngủi như thế, Cố Khải đã não bổ ra một màn máo cún mỹ lệ chốn cung đình! Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt tổng giám đốc nhìn mình thật sự rất đáng sợ, vì thế thử thăm dò nói, “Chúng ta về đi?”
“Không!” Cố tổng từ chối luôn, “Ngồi thêm lúc nữa!”
“Chúng ta ăn xong rồi mà, còn bao nhiêu người đang chờ chỗ đó.” Lưu Tiểu Niên nhắc nhở anh.
Cố Khải nhìn xung quanh, quả nhiên rất nhiều người đang đứng, mắt lòe sáng nhìn bàn, đờ mờ giống như hóa sói rồi á!
“Chúng ta đi vậy?” Cố Khải đứng lên, “Ăn hơi nhiều, đi dạo tiêu hóa một chút.”
“Nhưng mai còn phải đi làm mà.” Lưu Tiểu Niên xem giờ, “Đã rạng sáng rồi.”
“Tôi không sợ muộn, cậu sợ cái gì?” Cố Khải bất mãn.
“Đương nhiên anh không sợ rồi.” Lưu Tiểu Niên tỏ vẻ 囧囧, ai dám kiểm tra chuyên cần của anh chứ!
“Ngày mai cho phép cậu đến muộn.” Cố Khải xoa xoa đầu cậu, nhập vai diễn nhà giàu mới nổi!
“Xin chào giám đốc bá đạo.” Lưu Tiểu Niên oán giận.
Cố Khải vui vẻ, “Ừ, tổng tài bá đạo yêu mèo nhỏ thông minh.”
“Cái gì vậy.” Lưu Tiểu Niên dở khóc dở cười, “Không được nhắc đến tên tiểu thuyết của tôi!”
“Giờ đi được chưa?” Cố Khải nhân dịp khoác vai cậu, suýt nữa thích! Muốn! Khóc! Đờ mờ thân thể nhỏ nhắn mảnh khảnh thiệt đẹp! Không biết lúc cởi sạch gì đó sẽ thế nào! Mông nhỏ căng vểnh nhất định rất tuyệt!
Phắc! Méo chịu nổi! Cố tổng nhiệt huyết sôi trào, yên lặng ôm bờ vai cậu chặt hơn một chút!
Lưu Tiểu Niên không thể lay chuyển anh, đành phải ngoan ngoãn để anh ôm ra ngoài. Theo lý mà nói hai người đàn ông kề vai sát cánh là chuyện bình thường, nhưng anh có thể ôm lỏng một chút không hả! Bả vai đau quá!
Suy nghĩ của Cố tổng đang bay phất phới! Nếu đã ôm rồi, vậy bước tiếp theo là trực tiếp hôn xuống ha, còn việc phải thổ lộ trước? Mịa nó cô nam quả nam, không xảy ra loại chuyện gì đó thì thật có lỗi với bầu không khí này!
Rời khỏi quán ăn khuya ồn ào náo nhiệt, ngõ nhỏ trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có vài ngọn đèn đường mờ nhạt. Cố tổng đau trứng đến kích động, rõ ràng đây là cảnh điên cuồng hôn kinh điển trong điện ảnh phải không, phải làm bằng được! Sau đó anh hít sâu một hơi, cúi đầu hôn nhẹ lướt qua đầu vợ yêu một cái! Cảm thấy bản thân căng thẳng đến nghẹt thở!
Nhưng Lưu Tiểu Niên lại chẳng có phản ứng gì, đờ mờ còn dán mắt đọc tin nhắn! Bởi vì chênh lệch chiều cao, ban nãy Cố Khải còn hôn nhanh quá, vừa mới chạm vào tóc người ra đã rời ra rồi, cho nên cậu chẳng cảm thấy gì, cùng lắm là cảm thấy thân thể Cố Khải lung lay một chút.
Phắc! Cố tổng thất vọng, sao có thể như vại!! Đây là nụ hôn đầu tiên mà!
“A, một tiếng trước Bình Bình có gửi cho tôi một tin nhắn.” Lưu Tiểu Niên lẩm bẩm.
Lại dám nhắc đến đàn ông khác! Cố tổng càng bất mãn!
“Cậu ấy mời tôi ăn khuya, cũng ở chỗ này?” Lưu Tiểu Niên giật mình, thật trùng hợp ha?
“Vì sau Lâm Bình Bình lại muốn hẹn cậu đêm hôm khuya khoắt thế này?” Cố Khải ngay lập tức bốc lên một cảm giác nguy cơ tràn đầy đến đau trứng, đờ mờ chẳng lẽ vợ yêu bị kẻ khác nhắm trúng?!
“Không chỉ có cậu ấy, mà cả tổ trò chơi đều đi, đáng tiếc tôi không thấy.” Lưu Tiểu Niên đút tay vào túi quần, “Nhưng nói không chừng lại gặp được nha.”
Vừa dứt lời, một nhóm người sôi nổi bước ra ngõ nhỏ, khuôn mặt nào cũng vô cùng quen thuộc!
“Hai người đang thân mật như thế, bảo sao gửi tin nhắn cũng không biết?!” Tiểu Mã vô cùng sung sướng não bổ mấy hình ảnh, sau đó đảo mắt liền thấy Cố Khải và Lưu Tiểu Niên đang đứng ngay trước mặt mình!
Phắc! Tiểu Mã hoảng hốt há to miệng, đờ mờ ảo ảnh này thiệt là giống thật nha!
“Kia không phải lão đại và nương nương hả?” David Khương kinh ngạc nói.
Đờ mờ không phải là ảo ảnh? Tiểu Mã hỗn độn trong gió nhưng trong lòng có chút vui mừng, may mà ban nãy không nói to!
“Làm sao bây giờ, chúng ta có phải trốn đi không?” Lạc Vi Nhã khẩn trương, cứ như là nửa đêm đi bắt gian!
“Chạy em gái cô!” Lâm Bình Bình khóc không ra nước mắt, “Lão đại đang vẫy tay chào chúng ta kìa!”
“Đừng căng thẳng!” Tổ trưởng Khương bình tĩnh dặn mọi người, sau đó cả đám làm ra vẻ mừng rỡ bất ngờ, mặt đầy ý cười nghênh đón, vô cùng đạo đức giả!
“Lão đại khỏe!” David Khương niềm nở “Ngài đích thân tới ăn khuya sao?”
……. Phắc! Tất cả mọi người trong tổ đều nhìn hắn khinh bỉ!
Cố tổng không để ý câu nói sai của hắn, anh rất có phong độ thuận miệng hỏi, “Đi chơi hả?”
“Vâng vâng!” Cả đám gật đầu.
“Xin lỗi, tôi không thấy tin nhắn của anh.” Lưu Tiểu Niên cảm thấy hơi tiếc.
“Không sao không sao!” Lâm Bình Bình liều mạng xua tay, đờ mờ may mà cậu không thấy đó! Ngộ nhỡ cậu thấy, vì tin nhắn bỏ rơi lão đại, tui nhất định sẽ bị sa thải hu hu hu hu!
“Có người mới?” Cố Khải thấy trong đám người có một người lạ mắt.
“Đúng vậy đúng vậy, hôm nay vừa mới đến!” David Khương đẩy người kia lên trước mặt, “Đào Nhạc Nhạc, mau giới thiệu bản thân với lão đại!”
…… Thành viên trong tổ hoàn toàn tuyệt vọng với tổ trưởng nhà mình!
“Tôi tôi, tôi tên là không khẩn trương!” Đôi tay Đào Nhạc Nhạc ra sức vân vê vạt áo, “Năm nay năm mươi hai tuổi!”
Cố Khải: ……
Lưu Tiểu Niên giật mình, “Chú trông rất là trẻ đó.”
“Không, không phải!” Đào Nhạc Nhạc sắp khóc tới nơi, “Tôi tôi tôi mới hai mươi lăm thôi!”
Cố Khải đỡ trán, người này làm sao vậy.
“Đừng căng thẳng!” David Khương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đào Nhạc Nhạc, “Từ từ… nói!”
“Được rồi được rồi, mấy người đi chơi vui vẻ.” Cố Khải thực sự không có tâm tình nghe hắn tự giới thiệu gì đó, “Chúng tôi về đi ngủ.”
Ông phắc! Tất cả mọi người phấn khích đến đau trứng, về đi ngủ! Lão đại quả là khí phách!
“Phải đi về à?” Lưu Tiểu Niên hơi chần chừ, thực ra cậu muốn cùng đồng nghiệp đi chơi nha!
“Không thể đi chơi nữa!” Cố Khải nhìn ra suy nghĩ của cậu, nghiêm khắc từ chối!
“…… Được rồi.” Lưu Tiểu Niên buồn thiu, đành phải vẫy tay chào mọi người.
Nhóm đồng nghiệp ngoài mặt rất bình tĩnh, nội tâm lại sôi trào, đờ mờ cứ như được xem phim truyền hình mà trực tiếp vậy! Nghiêm khắc tinh anh công phối với đáng yêu ngốc manh thụ, yêu nhau ấm nóng như vậy!
Sau khi nhìn tổng giám đốc và nương nương rời đi, Đào Nhạc Nhạc đột nghiên nghiêm túc nhìn David Khương, “Tôi là Đào Nhạc Nhạc, năm nay hai mươi lăm tuổi.”
……
Mọi người rất ăn ý bước qua hắn, vui vẻ đi đến quán nướng.
“Chờ tui với!” Đào Nhạc Nhạc khóc ròng chạy theo sau, đờ mờ tại bản thân mình không chịu luyện tập một chút, đồng nghiệp mới cũng không hữu hảo tí nào!
Ngã tư vắng vẻ đầy gió lạnh, đi bộ chưa đến nửa giờ, Lưu Tiểu Niên nhăn mặt hắt xì một cái.
Dựa theo tình tiết tiểu thuyết, lúc này tổng giám đốc nên không hề do dự mà cởi áo khoác, ấm áp khoác lên người cậu, sự đập chai nhất định sẽ tăng theo cấp lũy thừa!
Nhưng sự thật cố tình không như mong muốn, hôm nay Cố Khải chỉ mặc một cái áo sơ mi, cởi ra thì thành bán khỏa thân! Vì thế anh đành phải hung hăng tự trách mình một chút vì không lo lắng chu toàn!
“Chúng ta gọi taxi đi.” Lưu Tiểu Niên cảm thấy hình như mình bị cảm mất rồi.
“Không!” Cố tổng quả quyết từ chối, ông còn chưa được cầm tay nhỏ đâu!
“Nhưng tôi lạnh quá.” Lưu Tiểu Niên hơi 囧.
Cố tổng thản nhiên ôm vai cậu, vô cùng thâm tình hỏi, “Còn lạnh không?”
Lưu Tiểu Niên vô cùng thành thật hắt xì một cái!
Phắc! Cố tổng hơi hỗn độn! Nhưng thấy người trong lòng hơi run run, ngàn lần không chịu vạn lần không muốn đứng vẫy taxi.
Một chiếc xe màu đen dừng trước mặt hai người, Lưu Tiểu Niên lập tức căng thẳng, cậu túm tay áp Cố Khải, nghiêm túc dặn dò nói, “Chúng ta đừng ngồi xe đen, tài xế xe này hay hét giá cao lắm!”
Đờ mờ vợ yêu thiệt là moe hết sức! Cố tổng nghiêm túc gật đầu, “Ừ!”
Hồ Vân Phi mở cửa xe, “Đi đâu?”
“Chúng tôi không đi!” Lưu Tiểu Niên đoạt lời Cố Khải, vô cùng vô cùng kiên định từ chối!
Cố Khải nhếch miệng không nói, đờ mờ, vợ yêu ngốc muốn chết, thiệt muốn hung hăng hôn lưỡi một phen!
“Vậy hai người đứng ở ven đường làm gì?” Hồ Vân Phi khó hiểu.
“…… Bởi vì chúng tôi đang hóng gió!” Lưu Tiểu Niên rất nghiêm túc.
“Rốt cuộc có lên xe hay không? Tôi đang vội về nhà!” Hồ Vân Phi không kiên nhẫn nhìn Cố Khải.
Anh về thì cứ về, giờ tài xế xe đen cũng độc tài vậy à! Lưu Tiểu Niên bất mãn, cậu hung hăng trừng Hồ Vân Phi, “Vậy đi nhanh đi, chúng tôi không ngồi xe của anh đâu!”
Nhất định là rất khó hiểu, Hồ tổng đóng cửa cái rầm, nhấn chân ga phi vèo đi.
“Khụ khụ.” Lưu Tiểu Niên hít phải bụi, ho khan, vì thế rất tức giận giơ nắm đấm, “Phải lưu lại biển số để báo thù hắn!”
Cố Khải nín cười vô cùng vất vả, anh xoa xoa đầu vợ yêu, “Ừ, nghe lời cậu.”
Đờ mờ cái loại phu xướng phụ tùy thế này, thiệt là tốt đẹp!
Sau khi xe đen của Hồ tổng bị đuổi đi, nửa ngày hai người cũng không tìm được xe khác, đành phải tiếp tục đi bộ. Lưu Tiểu Nên vừa mệt lại vừa lạnh, ngáp xong lại hắt xì, quả thực có thể nói vô cùng thê thảm.
“Mệt lắm hả?” Cố Khải hỏi cậu.
“Không đâu.” Lưu Tiểu Niên là trạch nam thiếu luyện tập, chưa bao giờ đi bộ lâu như vậy!
“Cách đây không xa, ở ngã tư tiếp theo có một khách sạn.” Vẻ mặt Cố tổng bình tĩnh nói ra lời này, nhìn như không để ý gì, thực tế trong lòng đã căng thẳng đến nghẹt thở!
má, đêm động phòng gì đó, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!