Hôm nay tan tầm, Lưu Tiểu Niên tiếp tục đức hạnh về nhà làm cơm, anh zai lại đến bệnh viện thăm em mình theo thường lệ.
Thực ra em zai gãy xương không nghiêm trọng lắm, hoàn toàn có thể trở về nhà tĩnh dưỡng, nhưng bởi vì nơi này có ánh sáng ôn nhu của bác sĩ Lục, cho nên cậu chàng kiên quyết không chịu xuất viện! Lúc kêu đau chân lúc nói đau đầu, kiểu gì cũng cảm thấy trong người không thoải mái!
Khi anh zai bước vào phòng bệnh, em zai đang xem một quyển sách bìa đỏ vừa to vừa dày, tên sách lấp lánh —— ‘Giải phẫu chỉnh hình và Giải phẫu học’!
“Mày muốn làm gì?” Anh trai hoảng sợ.
“Em nhất định phải tìm được tiếng nói chung với anh ấy!” Em zai ngậm cực nhiều kẹo bạc hà A++++, liều mạng giữ bản thân tỉnh táo! Mịa, sức mạnh tình yêu có khác!
“Vì cái răng gì không phải là hai đứa mày nói chuyện nghệ thuật?” Anh zai bất mãn, em zai nhà mình sao có thể chịu ủy khuất như vậy!
Ngay lập tức ánh mắt bi thương của em trai xuất hiện, nói chuyện vô cùng giật gân “Bởi vì trong tình yêu, ai yêu trước thì người đó thua.”
Kết quả anh zai thành công bị buồn nôn, anh run rẩy nổi da gà, ngồi một bên lên mạng.
Em zai tiếp tục xem sách y học, càng xem càng say sưa, bác sỹ Lục vô cùng uyên bác nha, loại sách này cũng có thể hiểu!
“Anh.” Một lát sau, em zai đột nhiên thẹn thùng nhìn anh mình.
Anh zai giả vờ không nghe thấy, thằng của nợ mỗi lần thở ra ngữ điệu kiểu này, nhất định không phải chuyện tốt!
Phắc! Em zai cầm một quả táo đỏ ném cái vèo!
Anh zai bị ném trúng, không thể làm gì khác ngoài việc xoắn xuýt quay đầu lại, “Làm sao vậy?”
“Đợi lát nữa bác sĩ Lục tới kiểm tra định kì, anh nhất định phải khen ngợi em tới tấp trước mặt anh ấy!” Em zai nghiêm túc dặn dò.
“Mày thì có ưu điểm quái gì mà khen.” Anh zai khinh thường.
Em zai giận, “Từ đầu đến đuôi em đều là ưu điểm!”
“Ví dụ như?” Anh zai khinh bỉ nhìn thằng em.
“Chuyện này sao có thể tự mình nói chứ, ngại lắm nha~” Em za đỏ mặt, sau đó bắt đầu điên cuồng đếm ngón tay, “Ví dụ như xinh đẹp đáng yêu, thông minh lanh lợi, thanh tú hồn nhiên, kính già yêu trẻ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đảm đang tiết kiệm, thấu hiểu lòng người, một lòng chung thủy, hoa nhường nguyệt thẹn!”
Anh zai nghĩ thằng em nhà mình quá mức vô sỉ!
“Please~” Hai gò má em zai phiếm hồng, vô cùng manh vô cùng mong đợi nhìn anh zai nhà mình.
Anh zai kiên quyết từ chối.
Em zai ngay lập tức nổi giận, “Móa, em vì chuyện của anh mà ngã gãy chân!”
“Nếu không vào viện, mày cũng không có cơ hội lên cơn như thế!” Anh zai lạnh lùng đáp trả thằng em.
Em zai vô cùng tủi thân cúi đầu, nức nở nói, “Tim em đau quá, trống rỗng….”
“Bớt giả bộ đê!” Anh zai không chút lưu tình lật tẩy.
“Phắc! Giúp em một chút sẽ chết à!” Em zai tức giận ngẩng đầu.
“Chuẩn!” Anh zai thích ức hiếp thằng em nhà mình nhất.
Em zai bó tay toàn tập, không thể làm gì hơn là buồn bực tiếp tục đọc sách y, nhân tiện ở trong lòng điên cuồng ngược đãi anh zai, đáng ghét, mình nhất định phải gả đi sớm một chút!
“Tiểu Hi.” Lục Triển Phong đẩy cửa bước vào, thuận tiện chào hỏi, “Cố tổng.”
Cố Khải gật đầu với hắn.
“Bác sĩ Lục.” Em zai giấu sách vào trong chăn, khôi phục dáng vẻ yếu đuối đáng yêu.
Anh zai trong lòng dựng thẳng ngón giữa, có dám đạo đức giả thêm chút nữa không!
“Đo nhiệt độ.” Lục Triển Phong ngồi bên giường, lấy ra nhiệt kế.
Em zai e thẹn cởi từng nút áo, lộ ra lồng ngực gầy yếu, bên trên có một chấm đỏ.
“Ô, bị muỗi đốt?” Lục Triển Phong lấy tay di di.
“Vâng.” Em zai xấu hổ đáp lại hắn, nhìn qua vô cùng vô cùng giống zai nhà lành.
Ông phắc, được sờ thật thoải mái, sờ thêm vài cái nữa đi!
Nhiệt kế lạnh như băng tiếp xúc với da, em zai không kiềm chế được rụt lại một chút, sau đó cười ngu.
“Sao lại nhạy cảm như vậy chứ.” Lục Triển Phong bật cười, giúp cậu cài nút áo lại.
Mịa, cái từ nhạy cảm này không thể nói lung tung nha! Đây là từ nhạy cảm đó! Trong lòng hai anh em có một đàn ngựa rầm rầm chạy qua, đây không phải là chòng ghẹo sao! Đây thực sự không phải là chòng ghẹo hả! Đây không phải là chòng-ghẹo à!
“Cậu thích ăn kẹo bạc hà nhãn hiệu này?” Đúng lúc, Lục Triển Phong nhìn thấy kẹo ở trên tủ đầu giường.
Cố Hi nghĩ thầm làm quéo gì có ai thích ăn kẹo này chứ! Chẳng ngọt tí nào! Lạnh muốn chết cay muốn chết! Ăn một cái mịa nóa đầu lưỡi có thể đau năm phút đồng hồ! Ngu ngốc mới thích!
“Tôi cũng thích ăn.” Lục Triển Phong thuận miệng nói.
Phắc! Em zai lập tức trưng vẻ mặt nghiêm túc, “Đúng vậy, em rất thích nhãn hiệu này.”
“Cái này tặng cho cậu.” Lục Triển Phong lấy một hộp kẹo từ trong túi áo ra, “Vị mới.”
Mịa, em zai trong nháy mắt hạnh phúc đến hít thở không thông!
Anh zai vô cùng lo lắng nhìn thằng em nhà mình, đờ mờ sao ngay cả hô hấp cũng biến thành thở gấp rồi, đờ mờ có thể phấn khích đến ngất luôn không!
Quá mất thể diện.
“Anh.” Em zai quay đầu nhìn anh mình.
Anh zai trong lòng hiểu rõ cầm lấy cái cốc, “Lại muốn uống nước phải không?”
Gương mặt em zai đỏ bừng, nhìn qua vô cùng thuần lương sạch sẽ, nhưng anh zai vẫn thấy được nội hàm trên mặt thằng em —— sao không đi mau một chút, làm bóng đèn thú vị lắm sao thú vị lắm sao!
Tiểu tiện nhân! Anh zai trong lòng giơ ngón giữa, cầm cốc ra ngoài cửa!
Chơi trò bác sĩ kiểm tra thân thể bệnh nhân là nhàm chán nhất, hừ!
“Cố tổng.” Lưu Tiểu Niên mang theo hộp đồ ăn bước ra khỏi thang máy, vừa vặn gặp anh.
Đại khái là vừa bị em zai và bác sĩ Lục kích thích một chút, anh zai vô cùng nghiêm túc nói với vợ, “Sau khi tan ca có thể không cần gọi Cố tổng.”
“…. Vậy gọi là gì?” Lưu Tiểu Niên hơi khó hiểu hỏi.
Chồng? Honey? Tướng công? Phu quân? Chủ nhân? Cố tổng sục sôi YY một chút, sau đó bình tĩnh nói. “Gọi tên của tôi đi.”
“Vậy không tốt lắm.” Lưu Tiểu Niên nghĩ như vậy là không lễ phép.
Mịa nó có gì mà không tốt! Cố Khải rất kiên trì, “Tôi không thích nghe người khác lúc tan tầm gọi Cố tổng!”
Lưu Tiểu Niên bất đắc dĩ, “Được rồi, nghe lời anh.”
Vợ yêu đúng là vừa mềm lại vừa ngoan, Cố Khải tâm tình khá hơn một chút, “Hôm nay có món gì thế?”
“Tôi nấu canh gà hầm củ từ.” Lưu Tiểu Tiền và anh cùng nhau đi về phía phòng bệnh, “Tiểu Hi hôm nay đã khỏe hơn rồi chứ?” Cố Khải trong lòng phun tào, tiểu tiện nhân kia hiện giờ mỗi ngày đều chuyên tâm lên cơn, quả thực tốt đến không thể tốt hơn!
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Cố tổng lập tức kinh sợ! Bởi vì anh thấy Lục Triển Phong đang cởi quần lót em zai mình! Mà thằng em mình đang cười vẻ mặt e thẹn dâm đãng!
“Các người đang làm cái gì!” Giọng anh zai run run, tại sao hiệu suất lại nhanh như vậy!
Em zai hiển nhiên không nghĩ tới anh mình quay lại sớm như vậy, vì thế sửng sốt một chút!
Lục Triển Phong giải thích, “Tiểu Hi nói cậu ấy ——”
“Không được nói!” Em zai hoa dung thất sắc, bịt miệng người trong lòng.
Bác sĩ Lục vô tội nhìn cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của em zai đỏ bừng, ánh mắt rất kiên quyết.
Bác sĩ Lục giơ tay đầu hàng —— Được rồi tôi không nói.
Em zai vô cùng ai oán liếc nhìn anh mình.
Anh zai không khách khí trừng lại —— Sao có thể tùy tiện để người ta cởi quần mình vậy!
“Tôi về phòng làm việc trước.” Lục Triển Phong thu dọn bệnh án, “Cậu ăn tối đi.”
Em zai nhu thuận gật đầu, thâm tình đưa mắt tiễn người trong lòng ra khỏi phòng bệnh.
Anh zai hung ác độc địa nhéo mặt thằng em mình, “Vừa làm cái gì?”
Em zai bị nhéo gào khóc kêu, nhìn về phía ‘anh dâu’ xin viện trợ.
Đáng tiếc Lưu Tiểu Niên không phát hiện, cậu đang chuyên tâm gọt hoa quả, căn bản không chú ý tới ánh mắt nóng rực của em zai!
Vì vậy em zai đành phải nhỏ giọng nói với anh mình, “Em nói cho anh ấy biết em bị bệnh trĩ…..”
Anh zai lập tức hỗn độn, “Mày còn tí tiết tháo nào không vậy, sao có thể tưởng tượng bản thân mình loại bệnh bỉ ổi như vậy hả!”
Em zai chui vào trong chăn, có chút ngượng ngùng.
Anh zai hận rèn sắt không thành thép, mịa nó chỉ biết tơ hơ ra, không biết rụt rè là gì mà!
Sau khi giúp em zai cơm nước xong, Cổ Khả thấy Lưu Tiểu Niên hình như hơi mệt mỏi, vì vậy để cậu về nhà nghỉ ngơi trước.
“Ừm, tôi đi toilet trước.” Lưu Tiểu Niên dọn bàn xong, một mình bước ra cửa.
“Anh, anh cũng về sớm một chút đi, em ở một mình cũng được.” Cố Hi vô cùng khôn khéo săn sóc, dốc sức vì anh mình và ‘anh dâu’ phát triển cơ hội, đương nhiên chủ yếu vẫn là để cho mình và bác sĩ Lục có không gian riêng!
Đêm khuya thanh vắng cô nam quả nam, nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng nhộn nhạo!
Anh zai khinh bỉ cậu một cái, tiện tay cầm một lọ kẹo bạc hà.
“Dừng tay!” Em zai lập tức hoảng sợ.
Anh zai bị dọa giật mình, khiển trách thằng em, “Lại làm sao!”
“Đó là kẹo bác sĩ Lục cho em!” Em zai cướp về, “Không cho anh ăn, em muốn đem cúng!”
……………..
Anh zai cảm thấy lòng buồn bực, sao mình có một thằng em ngu xuẩn thế này hả!
Một phút hai phút, mười phút đồng hồ trôi qua, Lưu Tiểu Niên vẫn chưa quay lại. Cố Hi rất buồn bực hỏi anh mình, “Chị dâu bị táo bón hở?”
Anh zai hung ác trừng cậu, “Mày câm miệng!”
Em zai ủy khuất, “Chuyện này là bình thường mà, sau này cho chị dâu uống nhiều nước vào.”
Anh zai liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sao lâu như vậy chứ!
Lại qua năm phút đồng hồ, Cố Khải gọi điện cho cậu, không ai nhấc máy.
Vì vậy anh zai quyết định đi ra ngoài tìm.
Trong toilet có một đống chú bác, nhưng không có vợ mình.
Trước máy bán nước tự động là một đám em gái, cũng không có vợ mình mà.
Cố Khải nhíu mày, gọi điện thoại cho Cố Hi.
Em zai 囧囧 nói, “Vẫn chưa trở lại ạ.”
“Vậy em ấy có thể đi đâu?” Cố Khải lo lắng.
Em zai tri kỷ an ủi anh mình, “Anh yên tâm, chị dâu sẽ không bị bắt cóc đâu!”
“Cảm ơn mày nhắc anh còn có khả năng này!” Anh zai nghiến răng nghiến lợi.
Em zai vô cùng ủy khuất, em có lòng thôi mà…..
Sau khi cúp điện thoại, Cố Khải tìm khắp nơi dưới lầu, vừa vặn thấy Lưu Tiểu Niên và Lục Triển Phong bưng đồ uống, vừa cười vừa nói trong đại sảnh.
“Tôi về trước đây, cậu cũng về nhà sớm đi.” Lục Triển Phong trước sau như một mang vẻ mặt ôn nhu.
Lưu Tiểu Niên gật đầu, sau khi cười híp mắt nói lời tạm biệt, vẫn nhìn theo hắn đi lên cầu thang.
“Đi đâu vậy?” Cố Khải bước tới bên cạnh cậu hỏi.
“Đi ra ngoài mua nước uống.” Lưu Tiểu Niên đang cầm cốc trà sữa, “Đúng lúc gặp bác sĩ Lục, anh ấy bảo tôi rất giống một người bạn của anh ấy.”
Phắc! Nội tâm Cố Khải lập tức xoắn xuýt, đây rõ ràng tình tiết thường gặp trong mấy bộ phim truyền hình mà! Mặc kệ giống bạn gái trước, hay bạn tốt hoặc là thân thích, mục đích cuối cùng đều là phát triển trở thành bạn gái! Cái quy tắc này nam nữ gì áp dụng sất!
Sao có thể như vậy chứ! Loại chiều hướng này máu cún quá đi!
Cố tổng hoảng hốt cảm giác mình xuyên qua vào tiểu thuyết rồi!