Vệ Hồng Phi cũng không nhịn được nữa, trong hoạt động hôm nay, cậu ta không lấy được bất kì phần
Nhưng bây giờ thì sao, đã qua nhiều năm như thế, chỉ sợ anh ta nhìn cô ta sẽ chỉ thấy chán ghét? Bây giờ Tống Vân Khanh lại trở nên xa vời.
Đặc biệt là hiện tại Tống Vân Khanh xinh đẹp và quyến rũ hơn trước rất nhiều.
Trong lòng Bùi Tiêu Tiêu chợt bắt đầu khủng hoảng,
Cô ta không thèm để ý Vệ Tử Kiệt có người. phụ nữ khác bên ngoài, nhưng cô ta không thể để cho trái tim Vệ Tử Kiệt bị Tống Vân Khanh chiếm lấy!
Hoạt động kết thúc, người lớn dẫn trẻ con bắt chuyện với thẩy cô, sau đó lục tục đi ra ngoài.
thưởng nào đều đo cặp bố mẹ ngu ngốc của ta.
Nghĩ tới đây, cậu ta đá một phát vào chân Bùi Tiêu Tiêu: "Đều tại cô! Ngốc muốn chết! Không lấy được phần thưởng nào."
Bùi Tiêu Tiêu không kịp đề phòng nên bị đá một phát, đau đến mức chảy cả nước mắt, ôi một tiếng rồi ngồi xổm người xuống: "Vệ Hồng Phi! Con nổi điên gì vậy? Ôi, Tử Kiệt, đau chết mất"
Vệ Tử Kiệt dời ánh mắt chăm chú trên người Tống Vân Khanh, nhìn thoáng qua Bùi Tiêu Tiêu, xoay người đỗ con trai đang gào khóc: " Hồng Phi, sao vậy?"
Vệ Hồng Phi thút thít, chỉ vào một nhà bốn người của Mộ Hi Thần cách đó không xa: "Mẹ của Amoon nhà người ta mặc đồ thể thao và giày thể thao, rất cố gắng chạy, bố nhìn lại mẹ con mà xem, mặc thế này không giúp được gì, lại còn làm mất mặt xấu hổ, hại con không lấy được phần thưởng nào cả. con mặc kệ, bố kêu cô ta đền phần thưởng cho con, đền phần thưởng cho con!"
Vệ Hồng Phi mặc kệ tất cả, chỉ lo khóc lóc.
Vệ Tử Kiệt không còn hơi sức quan tâm đến Bùi Tiêu Tiêu đang ngồi xổm dưới đất, vội vàng đỗ con trai: "Ngoan, khóc trước mặt nhiều người như vậy mất mặt lắm, con muốn phần thưởng gì, bố mua cho con, mau nín khóc, đừng khóc nữa."
Vệ Tử Kiệt vừa đỗ vừa chú ý nhìn chung quanh, sợ có người chú ý tới bọn họ, con trai khóc lóc om sòm như thế này rất mất mặt.
Dương Kiểu Kiều chạy tới: "Hồng Phi, tại sao. cậu khóc? Tớ chia cho cậu một ít phần thưởng của tớ nhé."
Bé gái không hiểu rõ lắm, chọn một kẹo que mà mình đạt được đưa cho Vệ Hồng Phi, Vệ Hồng Phi gạt từng ngón tay cô bé ra, kẹo que rơi xuống. đất, đến cả Dương Kiều Kiểu cũng lấy được kẹo. que, mình lại không có gì, cậu ta khóc càng thảm. thiết hơn.
Dương Kiểu Kiều bị đánh đau tay nên cũng oà khóc.
Dương Minh Viễn nhíu mày, vội ôm lấy con gái đỗ đành.
Chuyện lần trước kết thúc bằng việc nhà họ Vệ đến nhà xin lỗi, tuy Dương Minh Viễn nói chấp. nhận, nhưng không muốn con gái mình sẽ chơi cùng Vệ Hồng Phi nữa, hết lần này tới lần khác. con gái cứ thích chạy sang chỗ Vệ Hồng Phi.Vệ Tử Kiệt vừa xem xét vội xin lỗi Dương
Minh đường xa: "Ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện."
Anh ta vừa quát Vệ Hồng Phi: "Hồng Phi, xin lỗi Kiểu Kiểu nhanh!"
Vệ Hồng Phi thấy bố trừng mắt, tiếng khóc nhỏ xuống, lấm lét ngượng ngùng nói: Thật sự xin lỗi."
Dương Minh Viễn không nói gì.
Đúng lúc Mộ Hi Thần và Tống Vân Khanh dẫn. hai đứa bé đi tới.Dương Minh Viễn thả con gái xuống, vội cười chào hỏi: "Tổng giám đốc Mộ, thật trùng hợp."
Tâm trạng của Mộ Hi Thần hôm nay siêu tốt, đối với ai cũng ôn hòa gật đầu mỉm cười.
Dương Kiểu Kiểu vừa nhìn thấy Amoon, lửa giận khi không lại lập tức kéo đến, bèn đưa tay đầy Amoon một cái.
Amoon kéo tay mẹ đang hứng khởi nói liên hồi, bỗng nhiên bị đẩy một cái, cô bé lảo đảo, quỳ một chân xuống đất, "ối" một tiếng. Leo lập tức xông lại, bảo vệ trước mặt em gái,
khuôn mặt nhỏ đanh lại: "Sao cậu đẩy em gái
tôi?"
Vệ Hồng Phi cũng không khóc, tiến lên đẩy Dương Kiều Kiểu một cái: "Sao cậu đẩy Amoon?"
Suýt nữa cậu ta đã đẩy Dương Kiểu Kiều ngã, Vệ Tử Kiệt đỡ lấy Dương Kiều Kiều, giận dữ mắng. mỏ con trai: "Vệ Hồng Phi Sao con bất lịch sự vậy hả?"
Vệ Hồng Phi hơi sợ hãi, tránh sau lưng Bùi. Tiêu Tiêu.
Leo siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nói với Dương Kiều Kiều: "Đây là lần thứ hai cậu bắt nạt
Dương Kiều Kiều xả hết uất ức nhận từ Vệ Hồng Phí lên người Leo: "Cậu làm gì được tôi nào? Cậu đám làm gì tôi?"
Chuyện xảy ra bất ngờ, Tống Vân Khanh chưa. kịp để phòng thì con gái đã ngã trước mặt mình, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, Mộ Hi Thần cũng đã ôm lấy Amoon: "Amoon ngã đau không?"
Tống Vân Khanh cẩn thận xắn ống quần cô bé lên, còn may là trên bãi tập nhựa plastic, chỉ hơi dập đầu một chút, Amoon suýt xoa kêu đau, nhưng cũng không khóc.Bàn tay khác của Mộ Hi Thần che trên vết. thương, khẽ vuốt: "Có đau nữa không?"
Amoon lắc đầu: "Tốt hơn rồi, không sao nữa." Nói rồi cô bé giãy dụa muốn xuống đất.
Dương Minh Viễn vội vàng xin lỗi: "Tổng giám đốc Mộ, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Khuôn mặt nhỏ của Leo đanh lại, ngửa đầu nói với Dương Minh Viễn: "Con gái của chú phải xin lỗi em gái cháu cứ không phải chú xin lỗi bố cháu!"
Dương Minh Viễn không khỏi sững sờ, anh ta vội vàng đáp: "Vâng vâng vâng, Kiểu Kiều, mau. xin lỗi bạn nhỏ đi."
Dương Kiểu Kiều nhìn Leo với vẻ hơi ngần ngại, trốn sau lưng mẹ không chịu ra.
Amoon nhìn thoáng qua mọi người, lôi kéo Leo đi: "Được rồi, đừng để bọn họ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta."
Leo thấy em gái không sao, trừng Dương Kiểu Kiều một chút: "Tôi không đánh con gái nhưng. mà chắc chắn tôi sẽ khiến mấy người nhận được sự dạy dỗ!" Nói xong, cậu quay người kéo tay em gái đi ra ngoài.
Amoon kéo góc áo Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần. chợt bừng tỉnh, không nói một lời bèn đi theo hai đứa bé đi ra ngoài.
Vừa nãy, Leo nói "Không phải chú xin lỗi bố. cháu", trong lòng Leo đã thừa nhận anh là bố của thằng bé rồi sao?
Mộ Hi Thần không có can đảm để kiểm chứng, nhưng nhìn thấy bóng đáng nho nhỏ của Leo tay trong tay với Amoon, trong lòng giống, như có một trận mưa xuân lặng lẽ rơi xuống, tưới đấm mọi ngóc nghách xa xôi nhất.
Mặt Mộ Hi Thần không có biểu cảm gì lại khiến cho lòng Dương Minh Viễn bất an, đây là lần con trẻ mà chọc giận Mộ Hi Thần, lần trước là chuyện của anh ta và Vệ Tử Kiệt, mà lần này lại là con gái mình gây họa, điều này khiến anh ta vô cùng thấp thỏm.
Khí thế của bé trai vừa nãy thực sự quá giống Tổng giám đốc Mộ, cậu có ý gì? Chẳng lẽ Tổng. giám đốc Mộ sẽ ra tay với công ty của anh ta?
Nhìn bóng lưng một nhà bốn người kia, anh ta không nhịn được mà cúi đầu răn dạy con gái: "Kiểu kiểu, sao con lại vô lễ như vậy? Tại sao có thể ra tay đẩy người khác?"
Dương Kiểu Kiểu nhìn khuôn mặt nổi giận. đùng đùng của bố, sợ hãi trốn trong lòng mẹ, ngoài miệng lại không phục, nói: "Ai bảo nó luôn ấp dẫn ánh mắt của Vệ Hồng Phi, từ khi nó xuất hiện, Vệ Hồng Phí không còn đối xử tốt với con nữa."
Dương Minh Viễn tức giận giơ tay lên, lại bị vợt ngăn lại: "Chẳng lẽ anh muốn đánh con gái trước. mặt mọi người sao Không thấy rất nhiều người đang nhìn hả?"
Dương Minh Viễn bực mình thu tay lại: "Từ hôm nay trở đi, em dạy lại nó thật kỹ cho anh, không được thì đổi nhà nhà trẻ đi, tránh khỏi gây tai hoạ!"
Vệ Tử Kiệt và Bùi Tiêu Tiêu đứng cách đó không gần cũng không xa, chứng kiến toàn bộ, trong lòng không khỏi cảm thấy hả giận. Lần trước Dương Minh Viễn khiến bọn họ mất hết mặt mũi, chẳng những Vệ Hồng Phi bị phơi bày, rước lấy một đống lời mắng chửi trên mạng mà còn làm bọn họ không thể không cúi đầu nhận sai xin lỗi để sự việc lắng xuống. Lần này xem bọn họ làm trò hề trước mặt Mộ Hi Thần, cuối cùng cũng xả được cơn giận.
Dương Kiểu Kiểu nhìn về phía Vệ Hồng Phi với vẻ hơi ai oán, Vệ Hồng Phi lại quay mặt qua chỗ khác không để ý tới nó.
Bùi Tiêu Tiêu bước nhanh đi lên phía trước, nở nụ cười hoàn hoàn nhất: "Vân Khanh!"
Tống Vân Khanh nhìn cô ta một cái, trên. người là một bộ váy cao cấp, dưới chân lại đi bừa một đôi giày thể thao: "Cô Vệ có việc gì sao?"
Nụ cười của Bùi Tiêu Tiêu mang theo vẻ lấy lòng thấy rõ: "Vân Khanh, không ngờ thật sự là cậu, cậu, cậu bây giờ, con của cậu đã lớn như vậy rồi ư? Thật tốt quá, tớ và Tử Kiệt chúc cậu và anh. Mộ hạnh phúc."
Tống Vân Khanh cười, nụ cười đầy sâu xa: "Cảm ơn anh Vệ và cô Vệ đây, cũng chúc hai người hạnh phúc!"
Chúng tớ rất hạnh phúc!" Bùi Tiêu Tiêu vội vàng nói.
Tống Vân Khanh nhìn thoáng Vệ Tử Kiệt đang bất ngờ và bé trai bên cạnh anh ta: "Vậy thì rất tốt."
"Vân Khanh, chúng ta, chúng ta vẫn còn là bạn chứ? Cậu xem chúng ta đều đã có gia đình riêng của mình, bọn nhỏ cũng lớn như vậy rồi. Chúng ta là chị em tốt, bọn nhỏ lại là bạn học. Sau này chúng ta có thể cùng ra ngoài chơi, đây cũng là duyên phận của chúng ta duyên phận đúng không?" Bùi Tiêu Tiêu nói rất đạt dào tình cảm.
Tống Vân Khanh nhìn cô ta, cuối cùng là mình quá ngu hay là Bùi Tiêu Tiêu quá đễ quên: Cô Vệ này, cảm ơn hành của mấy người năm đó, đã có thể để cho tôi có kết quả như ngày hôm nay. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ mấy người! Mấy chuyện phản bội như này, cả một đời có một lần là đủ rồi, chẳng lẽ cô cho rằng tôi còn nghiện luôn hay sao?!"
Bùi Tiêu Tiêu yên lặng.
Vệ Tử Kiệt nói không nên lời: "Vân Khanh —---"
Tống Vân Khanh đã quay người, đuổi kịp bước. chân của Mộ Hi Thần. Một nhà bốn người Tống Vân Khanh đi thẳng đến cổng vườn trẻ.
Rất nhiều bạn nhỏ vui vẻ bàn luận rất sôi nổi Xem lát nữa sẽ đi đâu ăn cơm.
Amoon dừng bước.
"Amoon?" Mộ Hi Thần cúi đầu nhìn con gái.
Amoon vươn tay lên với Mộ Hi Thần, Mộ Hi Thần ôm cô bé.
Amoon ghé sát tai Mộ Hi Thần nói nhỏ: "Con cũng muốn được ra ngoài ăn."
"Vậy con muốn ăn gì?" Mộ Hi Thần mỉm cười hỏi.
Amoon lắc đầu, tay nhỏ nghịch cổ áo Mộ Hi. Thần: "Dù sao cũng muốn ăn cơm với bố, mẹ và anh trai." Khuôn mặt nhỏ của Amoon nhíu lại trông đến tội.
Tống Vân Khanh và Leo đi phía sau thấy bọn họ dừng lại thì hơi khó hiểu.
Vừa thấy vẻ mặt cười lấy lòng kia của Amoon, Leo lắc đầu thở dài: "Amoon, em lại muốn gì nữa?"Amoon mếu máo, có một anh trai thông minh chắc chắn không phải chuyện gì tốt, không giấu được chuyện gì, không hề vui chút nào.
"Amoon muốn đi ra ngoài ăn tiệc, Leo, con có hứng thú hay không?" Mộ Hi Thần địu dàng hỏi Leo.
Tiếp theo nhìn về phía Tống Vân Khanh: "Amoon nói con bé muốn đi ăn cơm cùng với bố mẹ như các bạn học khác."
Con gái của mình, đương nhiên mình hiểu rõ.
Em gái của mình, đương nhiên mình hiểu rõ.
Leo và Tống Vân Khanh không khỏi thở đài.
Đây là lần đầu tiên Leo và Amoon ăn buffet sau khi về nước, vừa hiếu kỳ vừa vui mừng.
Mộ Hi Thần bận trước bận sau, chỉ tập trung. quan tâm đến mẹ con ba người, một bữa cơm khiến hai đứa bé vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng Tống Vân Khanh không thể không, ngắn cản Amoon ăn: "Amoon, không được ăn nữa, ăn nữa là con tròn vo luôn đó."
Amoon sờ lên bụng nhỏ phình lên của mình, rất bất mãn, cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng còn chưa ăn gì mà, sao lại đã no được?
Mộ Hi Thần cách một bàn, dùng khăn mặt lau lau miệng nhỏ của cô bé, địu đàng nói: "Nghe lời mẹ, lần sau khi nào muốn ăn thì chúng ta lại đến, ăn no quá không tốt cho cơ thể."
Amoon thở dài: "Được ạ."
Leo bất đắc đĩ nói: "Amoon, em thật sự mập. hơn nhiều rồi đó, tiếp tục như vậy, em sẽ trở nên xấu xí."
Amoon mím môi, nhìn Mộ Hi Thần với vẻ đáng thương.
Lòng Mộ Hi Thần tan chảy đến mức rối tỉnh rối mù: "Amoon còn nhỏ, ú ú rất đáng yêu."
Hai mắt Amoon lập tức sáng lên.
"Nhưng mà, Leo, bố thấy không phải lần trước con đẫn Amoon đi bơi sao? Em nó ăn càng nhiều, con đẫn em đi hoạt động càng nhiều, tiêu hao hết là không sao nữa." Mộ Hi Thần nghiêng đầu thảo luận với Leo.
Leo phàn nàn: "Con bé lười lắm, mỗi lần vận động đều muốn nghĩ cách ăn bớt ăn xén nguyên. vật liệu."
Amoon không phục: "Nhưng mà mẹ cũng không vận động mà?"
"Mẹ rất gầy được chưa? Nếu mẹ ăn nhiều như em thì tốt rồi." Leo đau lòng nhìn mẹ.
Mộ Hi Thần đưa thịt bò đã được cắt gọn cho Tống Vân Khanh, ánh mắt lại nhìn về phía Leo: Vậy sau này, bố canh mẹ ăn cơm, con canh Amoon vận động được không?"