Mộ Hi Thần ngơ ngẩn nhìn điện thoại, giọng. nói non nớt ở bên tai rất lâu cũng không tiên tan.
Mộ Hi Thần xoa mặt một cái, nước mắt vừa mới rơi xuống, dường như còn có cảm giác mềm mềm từ cái hôn vừa này của con gái.
Anh được AMoon hôn quan, đôi môi mềm mại. đó đán vào mặt anh, cũng đán vào trong tim anh.
Nụ hôn của con gái có thể chữa lành tất cả vết thương.
Mộ Hi Thần, mày có vợ, có con trai, có con gái, mày có toàn thế giới.
Hà cớ gì vì sống chết của những người chưa từng quan tâm qua bản thân mà đau lòng?
Vân Khanh thường hay nói, ông ngoại và mẹ của cô ở trên trời theo dõi cô? Nghĩ đến bọn họ cô sẽ không còn sợ hãi đau lòng nữa.
Mẹ, mẹ cũng ở trên trời theo đối con sao? Xin lỗi, con cho rằng mẹ không yêu con. Thì là mọi thứ con cứ tưởng đều là thật, thì ra những điều con cho rằng đều là sai.
Anh đứng đậy, lảo đảo, cơ thể say mềm, đầu có chút chóng mặt.
Anh kéo cửa ra, Hoa Xán và Tể Vũ nhìn thấy. anh ngơ người ra, quan tâm mở miệng: “Lão đại!
Anh xua xua tay: “Đi lấy thuốc giải rượu đưa vào phòng, tôi cần ngủ một giấc.
“Được thôi, Tiểu Vũ cậu và lão đại về phòng, tôi đi lấy thuốc.” Trong giọng nói của Hoa Xán toàn là hứng thú, quay người đã chạy đi.
Tề Vũ đỡ Mộ Hi Thần: “Lão đại, không sao chứ?”
Không có, anh sao có thể có chuyện được? Anh còn rất nhiều chuyện phải làm, nhất định phải hồi sinh đầy máu!
Con trai con gái của anh, vợ của anh còn đang đợi anh yêu thương.
Anh của hiện tại, sống có mục tiêu quan trọng hơn, có người quan trọng hơn đáng để anh nỗ lực bảo vệ. Anh đã không phải thiếu niên ngây thơ của ngày xưa nữa rồi.
Mùi vị của bắt nạt tất nhiên không tốt, nhưng. có thể kịp thời ngừng tổn hại, đã là khoan dung lớn nhất mà ông trời dành cho anh, anh nhất định phải trân trọng.
AMoon bên đây được cô giáo tìm thấy, nhanh chóng bày ra khuôn mặt cười đáng yêu: “Cô Trương, con chỉ là ra đây hóng gió.Cô Trương khom người cười bất đắc dĩ: “Vậy bây giờ con đã hóng gió xong chưa? Có thể quay về chơi trò chơi cùng mọi người không?”
AMoon nhanh chóng đầu, cô Trương nắm tay nhỏ của cô bé đi vào trong phòng học, ngồi bên cạnh Leo.
Leo nhìn cô bé một cái, thấp giọng nói: "Không ngoan nữa, anh sẽ tịch thu intercom của em.”
Intercom vừa nãy AMoon gọi điện cùng với Mộ Hi Thần là cải trang từ một chiếc đồng hồ của Leo, bởi vì đeo ở tay không tiện, nên Leo đặt điện thoại, máy định vị, máy báo cảnh sát đều cải trang vào trong đồng hồ của bọn chúng.
AMoon nâng cằm, nhìn các bạn học đang chơi vui vẻ ở trước mặt: “Em buồn chán mà, nên gọi điện thoại cho đại soái, chú ấy hình như bệnh rồi, giọng nói có chút khàn.”
Leo nhìn em gái một cái, không nói chuyện.AMoon nói tiếp: “Tiểu soái, anh tra một chút cái gì gọi là ở rể, ông cố ngoại không phải nói nếu như chú ấy muốn sống chung với chúng ta, thì để chú ấy ở rể sao? Ở rể làm như thế nào? Chúng ta dạy chú ấy, em muốn có một người ba tốt.” Má nhỏ của AMoon phồng lên.
Leo vẫn không nói chuyện.
“Anh, anh nghĩ cách đi. Cậu cũng nói rồi, đại soái thích mẹ, mẹ cũng từng thích ba mà.” AMoon lắc lắc cánh tay của anh trai.
Leo trừng mắt nhìn cô bé: “Vậy bây giờ mẹ cũng đâu nói thích chú ấy đâu, lỡ như không thích thì sao?"
Mắt của AMoon đảo liên hồi: “Vậy, chúng ta thử xem mẹ có phải thích ba không?”
Leo trừng cô bé một cái, mặc kệ cô bé.
Tống Vân Khanh vừa về đến nhà, AMoon đã xông tới: “Mẹ, mẹ, mầm non sắp cử hành hoạt động thân tử, con phải tham gia!
Tống Vân Khanh ngồi xổm xuống, ôm cô bé. một cái, ở trên mặt cô bé hôn một cái, cô nhóc tròn vo này, cô đã ôm không nổi rồi.
“Khi nào?” Cô hỏi Leo theo ở phía sau, buông. em gái ra, muốn hôn Leo một cái, Leo xấu hổ tránh ra, chỉ chịu ôm mẹ.
Tống Vân Khanh cười xoa đầu của cậu bé, cũng không miễn cưỡng nó.
“Buổi chiều thứ sáu hai giờ, mẹ, mẹ có rảnh không?” Leo hỏi, vẻ mặt trông đợi. Bọn chúng cũng thực sự chưa tham gia qua hoạt động như vậy.Tống Vân Khanh cầm điện thoại lên gọi cho. thư ký hỏi lịch trình của thứ sáu, kêu cô ấy có thể. huỷ đều huỷ, không thể huỷ thì đời sớm, nhất định phải chừa trống thời gian của thứ sáu.
Đợi cô buông điện thoại xuống, hai đứa trẻ phấn khích xông vào trong lòng cô hôn cô: “Mẹ vạn tuế! Mẹ vạn tuế!”
Tống Vân Khanh không kịp phòng bị, bị hai đứa trẻ xông tới ngã xuống đất, hai đứa nhóc đứt khoát ở trên người cô không đứng dậy, ba người ở dưới thảm cười nói vui vẻ.
Công việc buổi chiều thứ sáu thư ký sắp xếp. lại từ đầu.
Trong đó có một mục là gặp mặt với chủ tịch Thẩm Nghị của truyền thông Tống thị, được thư ký đổi thành mười giờ buổi sáng.
“Thẩm Nghị bước vào tòa nhà Khải Thịnh, trong lòng có chút mong chờ.
Buổi tiệc thăng quan của Mạc thị hôm đó, nghe nói cô Skye này một y hệt Tống Vân Khanh, ông ta về nhã cũng hỏi qua Thẩm Nhã Văn rồi, lúc đầu Thẩm Nhã Văn một mực chắc chắn người này không phải Tống Vân Khanh, nhưng sau đó cũng có chút không chắc chắn, dù sao hai người cũng trông quá giống nhau.
Hôm nay ông ta đến chính là xác thực chuyện này, nếu như là Tống Vân Khanh, vậy thì tiếp đến. chính là bàn bạc với cô về chuyện giải phóng tài sản, nếu như không phải, cũng không sao, nị bọn họ đã trông giống nhau, vậy cũng có thể dùng. được, cả hai bên có thể hợp tác một số việc, nói. chung, trong khoảng thời gian ngắn nhất, nhất định phải giải phóng khoản di sản này.
Skye này thật sự rất kiêu ngạo, ông ta đợi một tuần mới đợi được ngày gặp cô.
Vì tiền, ông ta nhịn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu
=====================================
Nếu như cô là Tống Vân Khanh, hứ!
Thẩm Nghị được thư ký hướng dẫn đến phòng. hội nghị: “Tổng giám đốc Thẩm mời đợi chút, tổng giám đốc của chúng tôi đang họp, cho hỏi ông uống trà hay là uống cà phê?”
“Trà, cảm ơn!”
Thư ký nói xong xoay người đi ra, chút nữa đưa vào một ly trà.
Thẩm Nghị đợi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, bên ngoài phòng hội nghị mới vang lên tiếng. bước chân, tiếp đến cửa được đẩy ra,
“Thật ngại quá, đợi lâu rồi." Tống Vân Khanh vừa vào cửa đã xin lỗi trước.
Thẩm Nghị nhìn người đẹp đứng ở trước mặt, ngơ ngẩn người ra,
Hôm nay Tống Vân Khanh mặc một bộ đồ chức nghiệp màu xanh nhạt, giàu kinh nghiệm mà tươi trẻ, tóc ngắn màu hạt đẻ, bộ dạng của cô vô cùng giống với đáng vẻ hai mươi năm trước của Tống Lan Nhược.
“Con, con là, Vân Khanh?” Thẩm Nghị ngạc nhiên nghỉ ngờ mở miệng.
Tống Vân Khanh ngồi vào vị trí chính, Thẩm Nghị tiến lên trước một bước: “Con là Vân Khanh. đúng không?”
Tống Vân Khanh nhìn Thẩm Nghị, bốn năm. rồi, chính xác mà nói là năm năm rồi, lần cuối cùng gặp mặt, ông ta tát cô một cái, sau đó bọn họ không gặp nhau nữa.
Ông ta không có thay đổi gì, đúng vây! Sống, sung sướng an nhàn, chú trọng bảo dưỡng, sao có. thể lộ vẻ già, ông ta ngoại trừ lo lắng không thể lấy được một phần của di sản, chắc hẳn không còn chuyện gì lo lắng nữa rồi, truyền thông Tống thị đã bị ông ta chuyển đời đi không sai biệt lắm.
Lòng người mà, chính là không có lúc mãn nguyện, quan trọng là, ông ta không hề cảm thấy bản thân quá đáng.
Thẩm Nghị nhìn chằm chằm cô.
“Ông có phải có đáp án rồi không?” Tống Vân Khanh thản nhiên mở miệng.
Thẩm Nghị nghẹn lại, ông ta đột nhiên không. biết câu tiếp theo nên nói điều gì.
Trước khi lên đây, ông đã nghĩ xong, nếu như. không phải Tống Vân Khanh, ông sẽ bàn với cô về khả năng hợp tác trong chuyện làm ăn, cho cô một số lợi ích mê hoặc, sau dó lại từng bước từng bước hấp dẫn cô mạo danh thân phận của Tống Vân Khanh, theo kế hoạch của ông ta mà làm.
Nếu như là Tống Vân Khanh, thì đi thẳng vào. vấn để kêu cô theo bản thân đi nhận di sản.
Nhưng mà, Tống Vân Khanh như vậy ở trước mặt, ông ta đột nhiên không có can đảm nói chuyện.
Đối mặt với cô, dường như đối mặt với Tống Lan Nhược năm đó, khiến ông ta trong chốc lát mất hết sức lực.
“Đến tìm tôi có việc?” Tống Vân Khanh nhìn Thẩm Nghị muốn nói lại thôi, đột nhiên mở miệng hỏi.
Gừng dù sao già cũng cay hơn, Thẩm Nghị lập tức xoa dịu sắc mặt, ngồi xuống vị trí bên cạnh Tống Vân Khanh.
“Vân Khanh à, còn trở về rồi, quá tốt rồi, lúc đó bọn họ nói con, nói con, ôi!” Thẩm Nghị cố. găng nặn ra biểu cảm buồn rầu, cũng không khó, bởi vì ban đầu ông thực sự buồn, không còn Tống Vân Khanh, làm sao ông mới đạt được những di sản đó?Tống Vân Khanh nhìn ông, nói lên tiếng.
“Thẩm Nghị xoa mặt: “Vân Khanh, không ngờ rằng con xuất sắc như vậy, con với ông chủ của Duệ Dật đó có quan hệ gì? Cậu ta bao nhiêu tuổi tồi? Đối với con ra sao? Cậu ta ở thành phố M sao? Dẫn cậu ta về nhà ăn cơm đi.”
Tống Vân Khanh cau mày nhìn Thẩm Nghị, lúc đầu còn chưa hiểu, nghe đến cuối cùng xem. như hiểu ý của ông ta rồi, ông ta nói bản thân kiếm được người giàu rồi!
Tống Vân Khanh tức đến cười:"Ông nói ông chủ của tôi? Anh ta còn chưa tới bốn mươi tuổi, anh ta đối với tôi rất tốt, cơ bản yêu cầu của tôi anh ta đều có thể đáp ứng, làm sao? Có cần tôi giới thiệu anh ta cho con gái của ông? Chẳng qua là, năm trắm nghìn này vẫn không được, ít nhất cũng. phải một triệu, bởi vì ông chủ của Duệ Dật xứng đáng với giá này, nhưng mà năm đó còn thiếu tôi bốn trăm nghìn!Chẳng qua, tôi có chút lo lắng con gái đó của công có bản lĩnh giữ chân người ta hay không thôi? Đừng đến lúc đó lại trách tôi, giống, như năm đó vậy, cho đến bây giờ cũng không để câu đẫn được Mộ Hi Thần.”
“Thẩm Nghị nghẹn lời, ngượng ngùng.
“Năm đó, Vân, Vân Khanh, đều là chuyện quá khứ, còn nhắc đến làm gì? Nhã Văn dù sao cũng là em gái con— -” Thẩm Nghị không thể không hạ giọng một chút.
“Em gái tôi? Xin lỗi, mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, tôi không có em gái." Một chút khách khí Tống Vân Khanh cũng không chữa lại.
“Vân Khanh, con, con, ôi! Nhã Văn lúc đó không phải còn nhỏ sao, không hiểu chuyện, bất kể như thế nào, các con đều là con gái của ba, con. làm chị, luôn phải nhường nhịn em một chút — -" Thẩm Nghị hạ thái độ xuống càng thấp.
Tống Vân Khanh hít sâu một hơi, không thể cho bản thân tức giận, năm đó cũng không tức, hà cớ bây giờ lại tức giận, cũng không phải ngày đầu tiên quen biết Thẩm Nghị rồi.
“Nói đi, hôm nay đến, có chuyện gì?” Tống Vân Khanh cắt ngang giáo dục tình thân của ông ta.
Thẩm Nghị bị cắt ngang, dừng lại chút, uống, một ngụm trà, nhuận họng lại, sắp xếp lại từ ngữ.
“Van Khanh là, em xem con trở về quá tốt rồi, con đã qua hai mươi năm tuổi rồi, năm đó ông ngoại và mẹ của con để lại tài sản cho con, con có thể lấy ra. Bây giờ hoàn cảnh của truyền thông Tống thị khó khăn, cần gấp một số tiền để xoay chuyển, có số tài sản để lại này đã có thể giúp công ty chúng ta bước ra khỏi hoàn cảnh khó khăn.” Thẩm Nghị nói cực kỳ trọng tâm.
“Công ty của chúng ta?” Khoé môi của Tống Vân Khanh nhếch lên.
“Đúng vậy, truyền thông Thống thị là công ty của chúng ta, con không thể thấy chết không cứu, con xem con sắp xếp thời gian, ba cùng con đều văn phòng luật sư, bây giờ quan trọng nhất là lãnh. đi sản.” Thái độ của Thẩm Nghị vô cùng tốt.
“Lãnh làm sao?” Tống Vân Khanh không biến sắc hỏi.
“Õ, cái này ba đã hỏi rồi, chỉ cần con đủ hai mươi lầm tuổi, cái này đã đạt được rồi, còn cần con đã kết hôn, con xem con và ông chủ của Duệ Dật có kết hôn không? Nếu như không, vậy thì chúng ta chỉ một ít tiển, tuỳ tiện tìm một người làm giấy kết hôn là được, đợi đến khi nhận được đi sản rồi thì ly hôn với cậu ta, đương nhiên để bảo đảm thì tìm một người có thể đáng tin để làm việc này, tránh hậu quả sau này, cháu trai của dì Lệ của con Ngô Tử An, người của mình, sau này sẽ không, dây dưa không dứt.”
Tống Vân Khanh mỉm cười: “Thì ra, ông sắp xếp thoả đáng đến như vậy, ban đầu cứ một mực phải tôi gả cho Vệ Tử Kiệt, có phải cũng không bởi vì con người của anh ta, có phải bởi vì ông và Vệ Đồng Phủ đã nghĩ xong nơi ra của khoản tài sản này?”
Khuôn mặt già của Thẩm Nghị có chút không. tự tại: “Vân Khanh, chuyện của lúc đó, cứ để nó qua đi. Bây giờ quan trọng nhất là nhận di sản, cứu Tống thị." Ông ta cố gắng dẫn chủ để lại.
“Sau đó? Sau khi lãnh xong đi sản? Ông có dự định gì?” Biểu cảm của Tống Vân Khanh bình tĩnh hỏi.
“Dự định?" Thẩm Nghị nhìn sắc mặt của. Tống Vân Khanh, cẩn thận đè đặt nhắc lại hai chữ này, nhìn Tống Vân Khanh có vui không, mới tiếp tục nói.