Leo dường như nhận ra suy nghĩ của anh:" Mami trước giờ chưa từng nhắc đến chuyện của hai người, cũng chưa từng kể về chú và người nhà của bà ấy, là cháu đã hỏi cậu. Chú muốn theo đuổi lại mami, vậy... nếu đám người kia phá hoại thì sao? Không đồng ý thì sao? Làm tổn thương mami và tụi cháu thì sao? Chú sẽ làm thế nào?”
Cậu khựng lại: “Người không thích mami, tụi cháu cũng sẽ không thích họ. Cháu và Amoon không cần bất kỳ ai thừa nhận. Chú, hiểu rồi chứ?
Ánh mắt của Leo vừa chân thành vừa nghiêm túc.
Mộ Hi Thần chậm rãi gật đầu: “Leo, chú sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương hai đứa hay làm tổn thương mami cháu, bất kỳ ai cũng không được.”
Leo nhìn chăm chú vào mắt anh: “Chú chăm sóc mami đàng hoàng trước đã. Cậu nói chú rất thương mami. Cháu không biết bà ấy còn thương chú không, nhưng hy vọng chú sẽ không để cháu và Amoon thất vọng.”
Nói xong, cậu quay người rời đi.
Mạnh Thiệu Nguyên nghe Vân Khanh ngã ệnh, quả nhiên vừa giận vừa lo, định qua thăm. thì bắt gặp một mình Amoon chạy bước nhỏ qua đây.
“Cháu chào ông cố!” Giọng nói lanh lảnh ngọt ngào.
Mạnh Thiệu Nguyên lập tức nở nụ cười hiển hậu: “Chào bé con, Amoon, anh trai cháu đâu? Sao chưa qua đây?”
Amoon đi tới bên cạnh ông ấy, bàn tay nhỏ đặt. lên đầu gối của ông cố, nghiêm túc trả lời: “Ông cố, cháu nói chuyện này cho ông nghe, nhưng ông phải hứa với cháu là sẽ không lo lắng nha.” Gương mặt nhỏ nhắn biểu lộ vẻ nghiêm túc, Mạnh Thiệu Nguyên vội điều chỉnh sắc mặt rồi gật đầu: “Được, Amoon mau nói đi, ông cố bảo đảm sẽ không lo lắng, đều nghe theo cháu hết."
Amoon vỗ bàn tay già nua của ông ấy, bày tỏ sự khích lệ cho việc ông ấy nghe lời mình: “ông cố, tối hôm qua mami bị sốt, nhưng anh trai đã gọi cậu Mạnh Văn ngay lập tức. Cậu ấy lại tìm cậu Mạnh Dương tới, Amoon đắp khăn cho mẹ để hạ nhiệt, cậu châm cứu cho mami. Bây giờ bà ấy đang, ngủ, ông cố đừng sốt ruột, hãy yên tâm, mami không sao đâu.”
Mạnh Thiệu Nguyên nhìn khuôn nhắn đáng yêu tỉnh xảo trước mặt, không kiểm được mà bế cô bé: “Amoon tới báo tin cho ông cố. à?"
Cô bé gật đầu lia lịa: “Anh trai nói, nếu ông cố lo lắng, huyết áp sẽ tăng cao, cũng sẽ ngã bệnh. Mami đã bệnh rồi, ông cố không thể bị bệnh. Ông à, ông đừng lo nha.” Bàn tay nhỏ của Amoon vuốt. nhẹ lồng ngực của Mạnh Thiệu Nguyên.
Ông ấy làm sao mà nổi giận cho được, lục phủ ngũ tạng được vỗ về thế này, đứa nhỏ lại ngoan ngoãn, ông ấy có tài đức gì mà khiến hai anh em nhà này phụng đưỡng đây?
"Amoon ngoan lắm, ông cố không lo nữa. Chúng ta từ từ qua thăm mami có được không?"Dạ được.” Cô bé cười rất vui, hoàn thành. nhiệm vụ anh trai giao rồi.
Vân Khanh bị bệnh, trên dưới nhà họ Mạnh đều lo sốt vó. Mạnh Dương từ chối khéo mọi người tới thăm nom, nhất là thai phụ Sở Mạc Dao với cái bụng nhô cao thế này, anh ấy bảo đảm với mọi người, tuy Vân Khanh bị bệnh đáng lo, nhưng bây. giờ đã không sao, nghỉ ngơi tử tế vài hôm là khỏe lại thôi.
Mọi người mới tản đi.
Còn Mộ Hi Thần canh chừng bên giường bệnh của cô, một tấc cũng không rời.
Tử Du và Ny Na nhận cuộc gọi của Leo, từng bước sắp xếp công việc.Mạnh Thiệu Nguyên và hai bé cưng ở chỗ Mạnh Văn.
Cuối cùng Sở Mạc Dao không yên tâm, nhờ bố mình tới khám cho Tống Vân Khanh, kê toa đun. thuốc bắc làm bữa ăn hàng ngày, Leo luôn đi kè kè bên cạnh ông ngoại Sở.
Sở Vĩ Triệu vô cùng yêu mến đệ tử sau cùng này. Một người chuyên tâm vào việc giảng dạy, còn người kia nghiêm túc học hỏi.
Vào buổi chiều, Mạnh Đức đến và nhẹ nhàng nói với Mạnh Thiệu Nguyên đang chơi cờ với Sở Vĩ Triệu: “Ông cụ, ông cụ Mộ tới rồi.”
Mạnh Thiệu Nguyên cau mày, nhìn Amoon đang đọc truyện tranh và Leo đang đọc thuộc lòng khẩu quyết bắt mạch ở vùng lưng.
Sở Vĩ Triệu cũng nhìn bọn trẻ: “Nhà họ Mộ. muốn nhận con không nhận mẹ?”
Mạnh Thiệu Nguyên bình tĩnh đáp: “Lão Mộ không nghĩ thoáng, cái gì cũng muốn nắm bắt trong tay.”
Ông ấy đứng dậy: “Tôi qua đó một lát, không có sự đồng ý của Vân Khanh, trước tiên đừng để ông ta gặp bọn trẻ, tránh xảy ra chuyện.”
Sở Vĩ Triệu gật đầu, đứng dậy để tiễn ông. ấy
Amoon ngẩng đầu lên: “Ông cố, ông đi đâu thế? Có cần Amoon đi chung không?”Mạnh Thiệu Nguyên hiển từ sở đầu của cô bé: “Amoon ngoan lắm, ông cố có khách đến chơi, phải qua đó một lúc, cháu ngoan ngoãn ở đây đọc sách, buổi tối thím Trương sẽ nấu món ngon cho. cháu ăn.”
Amoon cười rạng rỡ: “Cháu muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
“Và món cá kho của anh trai nữa.” Cô bé không quên gọi món ăn cho anh trai.
“Không thành vấn để, cháu ngoan nha.” Mạnh Thiệu Nguyên vui vẻ đồng ý và đi cùng Mạnh Đức vào nhà chính.
Mộ Chính Sơ đang chiêm ngưỡng một bức tranh chữ trên tường trong phòng khách. Nghe tiếng bước chân, ông ta quay đầu lại.
“Lão Mạnh, đã lâu không gặp!” Giọng của ông ta vang vọng.
“Đúng vậy, cơn gió nào đưa ông tới đây thế? Sao nào, có thời gian, nhớ đến lão già gầy yếu này à?” Mạnh Thiệu Nguyên cười như không phải cười đáp lại.
"Thì tôi nhớ ông, tới thăm ông đây.” Mộ Chính Sơ cười lớn.
Hai người ngồi đối diện nhau, Mạnh Đức người bưng trà lên.
“Sao đột nhiên lại nhớ tôi vậy? Chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì nhỉ?” Mạnh Thiệu Nguyên nói đùa.
Mộ Chính Sơ uống một ngụm trà, lên tiếng. khen: “Trà ngon! Quả nhiên chỗ của ông có đồ tốt!”
Ông ấy đặn đò Mạnh Đức: “Đây là trà Mạnh Ngọc mang về đúng không? Xem thử còn bao. nhiêu, gói một ít cho lão Mộ mang về.”
Mộ Chính Sơ cười ha hả: Lão Mạnh vẫn như ngày nào, trọng nghĩa khinh tài.”
Mạnh Thiệu Nguyên cũng cười: “Trà mà thôi, ông thích thì chúng ta có thể chia sẻ. Uống xong đi tìm tụi nhỏ.”
Mộ Chính Sơ chợt thở dài: “Phải nói kiếp này tôi ngưỡng mộ ông nhất là mấy đứa trẻ nhà ông. Ai nấy cũng đều tài năng xuất chúng, bây giờ gay cả chắt cũng sắp chào đời, thử nhìn lại nhà chúng tôi xem.” Ông ta nói xong, lắc đầu ngao ngán.
Mạnh Thiệu Nguyên uống một ngụm trà, thờ ơ lên tiếng: “Tôi không quản chuyện của tụi nhỏ, bọn trẻ thích làm gì thì làm, tôi chỉ quan tâm bản. thân mình vui vẻ là được.”
“Tôi cũng muốn buông tay như ông, nhưng không được. Làm sao có thể để cơ nghiệp mấy đời vất và gầy dựng bị họ hủy hoại. Cho nên, tôi không
tốt số như ông, có thể ngậm kẹo đùa với cháu, đúng là may mắn.” Mộ Chính Sơ nói với vẻ bất lực tràn trể.
Ông ấy cười ha ha: “Tôi ấy à, trị nước bằng lối vô vi, không nghĩ nhiều như ông. Con cháu không bằng mình, để tiền lại có ích gì? Nếu con cháu như. mình, để tiền lại có ích gì?”
Mộ Chính Sơ cười nói: “Quả nhiên ông rộng g trách Mộ Hi Thần cứ muốn tới chỗ của tôi, bình thường đều là tìm Mạnh Ngọc, không liên quan tới tôi.”
“Thế... hai đứa nhỏ thì sao?” Nụ cười cứng đờ, ông ta nhìn Mạnh Thiệu Nguyên.
Tay ông ấy đang bưng trà hơi khựng lại, bắt gặp ánh mắt của Mộ Chính Sơ, ông ấy không hề tỏ ra nhân nhượng.
Mộ Chính Sơ đặt tách trà xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn sang Mạnh Thiệu Nguyên: “Tôi đã xem tin tức, hai đứa nhỏ thật sự rất đáng yêu, nhất là bé trai, điện mạo của nó y hệt Hi Thần. Ông không biết tâm trạng của tôi khi đó kích động đến mức nào đâu. Tôi nghĩ Hi Thần sẽ dẫn đứa nhỏ về cho tôi xem, chờ mãi cho đến giờ vẫn không chờ được. Nghe nói tụi nhỏ đang ở chỗ của. ông, tôi thật sự ghen ty với ông lắm đấy. Thật không ngờ, chất của Mộ Chính Sơ tôi lại ở chỗ của ông, còn ông thì sao? Chúng ta làm anh em cả đời, ông nên biết tôi mong mỏi có cháu nối dõi, chuyện quan trọng như vậy mà ông cũng giấu tôi. Lão Mạnh, lần này ông nói thế nào đây?”
Mạnh Thiệu Nguyên thờ ơ với lời chỉ trích của ông ta, ông ấy thản nhiên trả lời: “Thì ra hôm nay. lão Mộ ông tới là muốn khởi binh vấn tội à?”
Mộ Chính Sơ không phủ nhận.
Mạnh Thiệu Nguyên chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Tôi đã nói, tôi sẽ không quản chuyện của bọn trẻ. Cả đời này tôi chỉ lo chuyện của cháu. gái nuôi của mình. Đáng tiếc, lại không giải quyết được vấn đề gì. Đứa cháu gái tội nghiệp của tôi xém chút bị người ta hại đến mạng cũng chẳng còn.
Nét mặt của Mộ Chính Sơ có chút ngượng. ngùng, mặc kệ thế nào, Tống Vân Khanh xảy ra chuyện tại nhà họ Mộ, và Mộ Chí Thành đầu tiên ra mặt làm chứng khiến nhà họ Mạnh đương nhiên nghí ngờ mọi chuyện là đo nhà họ Mộ sắp đặt, khiến ông ta hết đường chối cãi khi đối điện với Mạnh Thiệu Nguyên. Tiếp theo, nhà họ Mạnh bị vây khốn trên thị trường chứng khoán, Mộ Chí Tín cũng tham gia vào, ông ta không ngăn cản. Đáng tiếc, hoàn cảnh khó khăn như vậy khiến một người phụ nữ Mạnh Thái Nghiên thay đổi. Nhà họ Mạnh nhân tài ẩn dật, không phải bất kỳ một thế gia nào có thể so sánh được. Tới chỗ của họ, tiển không phải của cải, con cháu có năng lực là của cải thật sự. Còn nhà họ Mạnh thì giàu nứt đố đổ vách khỏi phải nghỉ ngờ.
Sau chuyện này, ông ta và Mạnh Thiệu Nguyên cũng xa cách nhau rất nhiều.
Hôm nay, nếu không vì hai đứa trẻ đó, ông ta cũng sẽ không đến tận nhà họ Mạnh.
Mạnh Thiệu Nguyên ngưng cười: “Nay con bé là Phượng Hoàng tái sinh từ đống tro tàn, dẫn hai đứa cháu trai cháu gái trở về bên cạnh tôi, đối với tôi mà nói, đó là chắt của tôi, không liên quan đến người khác.”
Mộ Chính Sơ đột nhiên đứng dậy: “Ông nói cái gì? Hai đứa nhỏ này là... là con của Tống Vân Khanh? Con bé... không phải nó đã chết rồi sao?” Bỗng dưng trong đầu ông ta lóe lên hình ảnh người phụ nữ tên Skype, lẽ nào cô thật sự là Tống, Vân Khanh?Mạnh Thiệu Nguyên ngồi dựa vào ghế sô pha, nhìn sắc mặt khó coi của ông ta: “Năm đó, tí từng nói, nhà mẹ đẻ của Vân Khanh là nhà họ Mạnh chúng tôi, bất kỳ ai cũng đừng hòng ức hiếp. con bé. Đáng tiếc lão Mạnh tôi không có năng lực này, khiến người ta ức hiếp cháu gái ở trước mặt mình. Chuyện này sẽ không xảy ra lần hai đâu. t tài, vẫn có năng lực bảo vệ một mẹ đơn thân và hai đứa nhỏ. Vết xe đổ trong. quá khứ, tôi tuyệt đối sẽ không để người khác có ý nghĩ gì về cháu chắt của mình.”
Mạnh Thiệu Nguyên nhìn Mộ Chính Sơ, n‹ lời nghiêm túc.
Ánh mắt của ông ta lấp lóe: “Năm xưa, có nhiều người đều tận mắt chứng kiến, là Tống Vân Khanh đẩy Diệp Khinh Ngữ xuống li
Mạnh Thiệu Nguyên lườm Mộ Chính Sơ rồi cười mia: “Lão Mộ, chúng ta quen biết nhau cũng gần một đời người rồi, tôi
ông, giống như ông. hiểu tôi vậy. Sự thật thế nào, trong lòng ông biết rõ, tôi không nhúng tay vào chuyện này, coi như. có câu trả lời cho giao tình của chúng ta kiếp này.
Tập đoàn Mộ Thị đối phó với tập đoàn Mạnh Thị ra sao, ắt có Mạnh Văn và Mạnh Ngọc xử lý, tôi sẽ không lo. Nhưng nhà họ Mộ đối với Vân Khanh thế nào, tôi chẳng thể bỏ mặc. Hai đứa trẻ, là chắt của Mạnh Thiệu Nguyên tôi. Một ngày con bé không nói cho tôi biết bố của bọn trẻ là ai, ngày đó Vương lão tử cũng đừng hòng có ý định đòm ngó đến tụi nhỏ.”
Mộ Chính Sơ ngỡ ngàng trước thái độ của Mộ Thiệu Nguyên
Hết lần này tới lần khác tại trước mặt người. khác, ông ta có thể oai phong lẫm liệt. Nhưng khi đối mặt với ông ấy, Mộ Chính Sơ lại không thể. Ngược lại không phải ông ta sợ Mạnh Thiệu Nguyên, cũng không phải Mộ Thị không đấu lại Mạnh Thị, mà là cái giá khi đối đầu với Mạnh Thị quá nghiêm trọng, ông ta không thể vì hờn đỗi mà mạo hiểm.
Và chuyện của Tống Vân Khanh, nếu nhà họ Mạnh thật sự muốn đòi một lời giải thích, nhà họ Mộ khó mà cân nhắc được.
“ông cố!” Giọng trẻ con vang lên ngoài cửa.
Mộ Chính Sơ và Mạnh Thiệu Nguyên đồng loạt quay đầu.
Ông ấy không khỏi cau mày, không phải ông ấy đã đặn Sở Vĩ Triệu và Mạnh Đức là đừng để hai đứa nhỏ qua đây sao? Sao Leo lại tới?
Ánh mắt của ông ấy liếc sang Mạnh Đức, ông. ta khẽ lắc đầu.
“Ông cố, ông có khách sao?” Leo đi tới bên cạnh Mạnh Thiệu Nguyên, thân mật nắm tay ông, ấy.
Cậu vốn không bám người giống như Amoon, rất ít khi chủ động tiếp xúc cơ thể với người khác. Phản ứng của Leo khiến Mạnh Thiệu Nguyên có chút ngạc nhiên, nhưng ông ấy vẫn hiền từ cúi người xuống: “Đúng vậy, là một người bạn cũ của ông cố.”
Leo quay đầu và mỉm cười với Mộ Chính Sơ: *“ Cháu chào ông ạ!”
Tiếng gọi ông này nghe có vẻ xa lánh và khách sáo, hoàn toàn không gần gũi như cậu với. Mạnh Thiệu Nguyên, trong lòng của Mộ Chính Sơ có cảm giác rất khó chịu.