Trên con phố phồn hoa, Dạ Nghiên Tịch mặc một bộ đầm màu trắng, dáng người cao ráo mang theo khí chất quyến rũ đặc biệt.
Ánh mắt Phong Dạ Minh từ lâu đã không còn chú ý tới phong cảnh, trong mắt anh chỉ có sự tồn tại của người con gái này.
Dạ Nghiên Tịch một một ít quần áo, buổi chiều hai người liền tìm một tiệm cà phê bên đường để uống cà phê, thưởng thức hương vị cà phê độc đáo, bên cạnh có một họa sĩ đường phố.
Ông nhìn thấy vẻ đẹp của Dạ Nghiên Tịch, khi cô không biết gì đã vẽ miễn phí cho cô một bức tranh, Dạ Nghiên Tịch trong tranh tay cầm một ly cà phê, thảnh thơi, quyến rũ, ánh mắt lấp lánh, trong mắt phản chiếu phong cảnh
Khi Dạ Nghiên Tịch chuẩn bị rời đi, họa sĩ kia liền chạy tới.
"Cô gái, tặng cho cô."
Dạ Nghiên Tịch quay người lại, ánh mắt Phong Dạ Minh có vẻ phức tạp.
Khi bữa họa của Dạ Nghiên Tịch được đưa tới tay anh, ánh mắt anh vụt sáng, nhìn họa sĩ nói một tiếng cám ơn, Dạ Nghiên Tịch cũng rất ngạc nhiên, nhìn người họa sĩ phóng khoáng kia, cô liền lấy trong ví ra một tờ một trăm đô đưa cho ông: "Cám ơn."
Họa sĩ lắc đầu, xua tay bỏ đi.
Dạ Nghiên Tịch liền cất bức họa đi, Phong Dạ Minh tuy biết họa sĩ kia có khả năng vẽ tài tình nhưng trong mắt anh, bất cứ vẻ đẹp nào cũng không thể bằng vẻ đẹp chân thực của cô.
"Chốc nữa chúng ta ra biển, anh đã chuẩn bị một chiếc du thuyền, chúng ta có thể đi câu cá đêm."
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, tỏ vẻ mong đợi, dù sao thì thời gian này cô cũng tạm thời không muốn nghĩ về công việc.
Hai người đi vào một nhà hàng, thưởng thức xong bữa tối mới đi ra, thời gian vừa hay vào khoảng bảy giờ tối.
Hai người liền tới bến cảng, thuê một chiếc du thuyền loại nhỏ đi ra biển.
Hai người cùng ngồi trong buồng lái, tận hưởng niềm vui rong ruổi tự do trên biển.
Rời xa không khí ồn ào, dần dần tiến vào vùng biển yên tĩnh, ở đây trời sao lấp lánh, ánh trăng trong veo, tròn vành vạnh.
Phong Dạ Minh cùng Dạ Nghiên Tịch ngồi trên boong, rót một ly vang đỏ, ngồi ở đây, tận hưởng bầu không khí yên tĩnh độc đáo này.
Phong Dạ Minh đưa tay ôm cô gái bên cạnh vào lòng, cúi đầu hôn lên tóc cô: "Đi bơi không?"Dạ Nghiên Tịch bất giác động lòng, gật đầu: "Được thôi!"
Vừa hay cô cũng mang đồ bơi theo, sau khi hai người mặc đồ bơi xong, Phong Dạ Minh giống như một mỹ nhân ngư dũng mãnh lao xuống biển, Dạ Nghiên Tịch nhìn bóng dáng thảnh thơi, thoải mái của anh liền bật cười giòn tan, nhưng cô đứng trên boong, có phần không dám nhảy xuống.
Phong Dạ Minh giơ tay về phía cô: "Lại đây, anh ôm em."
Dạ Nghiên Tịch thực ra vẫn hơi sợ, cô vẫn luôn mắc chứng sợ biển sâu, cô từng có một lần theo ba ra biển huấn luyện, vì nước biển mà cô có chút chùn bước.
Nhưng cô bơi lội ở trong đất liền thì rất tốt, chỉ khi xuống biển cô mới cảm thấy sự bất an tới từ đại dương.
"Em có chút sợ hãi." Dạ Nghiên Tịch thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng với anh.
"Có anh, đừng sợ." Phong Dạ Minh trầm giọng an ủi.
Dạ Nghiên Tịch thấy có anh, cô khẽ hít một hơi thật sâu, cũng cúi người, bơi đi giống như một con cá.
Cho dù là đại dương trong đêm nhưng vẫn lấp lánh ánh sáng xanh biếc, đẹp mê hồn.
Dạ Nghiên Tịch bơi trong nước biển, cô cũng muốn khắc phục trở ngại tâm lý này, sau lưng, Phong Dạ Minh lập tức bơi bên cạnh cô.
Dạ Nghiên Tịch cuối cùng cũng có chút hoảng sợ, đuối nước, cô chuẩn bị bơi lên trên nhưng cảm thấy có một luồng sức mạnh kéo cô xuống, khi cô thở ra bong bóng, một cánh tay khỏe mạnh ôm lấy cô, dẫn cô lên mặt biển.
Dạ Nghiên Tịch hít thở thật sâu, ôm chặt lấy người đàn ông bên cạnh: "Không được, em vẫn hơi sợ." Dạ Nghiên Tịch nói bên tai anh.
"Hít thở thật sâu, đi theo anh, anh giúp em khắc phục." Phong Dạ Minh dịu dàng khuyên nhủ.
Dạ Nghiên Tịch gật đầu, sau khi chuẩn bị liền nhảy xuống.
Một lần nữa lặn xuống nước, khi lặn tới độ sâu nhất định, cảm giác sợ hãi từ sâu trong thâm tâm lại ảnh hưởng tới cô, cô vội vàng quẫy người, chuẩn bị giãy dụa ngoi lên.
Đúng lúc này một cơ thể nóng bỏng tiến sát lại, khi cô đang sợ hãi, cô đã lãng phí oxy, khi cô đang hoảng loạn không biết làm sao thì môi anh chạm xuống môi cô.
Dạ Nghiên Tịch liền mở mắt ra, cô chủ động ôm chặt lấy anh, giành lấy oxy của anh.
Ánh mắt Phong Dạ Minh lấp lánh nụ cười, lúc này anh cảm nhận được mức độ cuồng nhiệt của cô.
Cuối cùng đã lên tới mặt biển, Dạ Nghiên Tịch thở phào đồng thời hai má ửng hồng, vừa rồi cô thực sự đã cưỡng hôn anh.
"Em muốn lên." Cô bơi về phía du thuyền, người đàn ông sau lưng cũng lập tức bơi theo.
Hai người lên tới du thuyền, Dạ Nghiên Tịch mệt mỏi nằm xuống, bên cạnh, anh nằm chống tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Dạ Nghiên Tịch bắt gặp ánh mắt của anh liền cảm thấy nguy hiểm.
"Vừa rồi chủ động khiêu gợi anh như vậy cơ mà, anh thấy rằng mình không nên từ chối!" Giọng anh trầm ấm hơi khàn vang lên bên tai cô.
"Em..." Dạ Nghiên Tịch không biết nói sao, cô bật cười nhìn bầu trời sao, bầu trời sau in bóng trong mắt cô, còn hình dáng cô thì khắc ghi trong đáy mắt của anh.
Anh cúi người, dịu dàng hôn lên môi cô, khiến cho màn đêm hơi lạnh cũng trở nên nhiệt tình như lửa.
Từ biển về tới khách sạn đã khoảng mười hai giờ đêm, Dạ Nghiên Tịch cuối cùng cũng mệt nhoài, cô tắm gội xong liền đi ngủ.
Điện thoại của Phong Dạ Minh vang lên, anh cầm lên nghe, là điện thoại của đội trưởng Chu.
Ông hỏi anh tình hình nhiệm vụ lần này, từ tối qua anh đã viết báo cáo gửi lên, chỉ có điều trong đó không đề cập tới tung tích của Thẩm Kiệt, đội trưởng Chu vẫn gọi điện tới hỏi.
"Đội trưởng Chu, Thẩm Kiệt vẫn còn sống, tôi bảo đảm với anh, sau này cậu ấy sẽ không có bất cứ hành động nào tổn hại tới lợi ích quốc gia nữa."
"Dạ Minh, bây giờ tôi đã không còn là cấp trên của cậu nữa rồi, cậu nên báo cáo với cấp trên mới của mình, nhân tiện dẫn cả Nghiên Tịch về nữa, cậu biết là Dạ thủ trưởng rất nhớ con gái của mình."
"Bây giờ sao?"
"Trong vòng ba ngày báo cáo với anh ta là được." Đội trưởng Chu nói xong liền ngắt điện thoại.
Phong Dạ Minh nắm chặt điện thoại, anh lập tức cảm thấy căng thẳng, đây chắc là cảm giác xuất hiện khi sắp sửa gặp mặt ba mẹ vợ tương lai.
Buổi sáng, khi Dạ Nghiên Tịch tỉnh dậy, người đàn ông bên cạnh đã dậy rồi, cô uể oải nằm dài trên chăn nhìn anh: "Sao anh dậy sớm vậy."
"Nghiên Tịch, chúng ta nên về thôi, anh phải báo cáo với ba em về việc của Thẩm Kiệt." Phong Dạ Minh cúi người hôn lên trán cô.
Dạ Nghiên Tịch gật đầu: "Cũng nên về rồi."
Hai người nói đi là đi, buổi chiều liền bay về nước.
Chuyến bay chừng chín tiếng đồng hồ, khi hạ cánh hai người liền hít thở bầu không khí thân thuộc trong nước, đưa mắt nhìn nhau mỉm cười.
Hai người vừa là tình nhân và cũng là cặp bài trùng ăn ý nhất.
Hai người lập tức tới một căn cứ quân sự, chọn một chiếc chiến cơ bay thẳng về căn cứ quân sự lớn nhất nước.
Thời gian bay ba tiếng đồng hồ, chiến cơ bay vào sâu trong rừng, khi tiếp cận với bầu trời của căn cứ liền nhìn thấy quy mô căn cứ lan rộng ra xung quanh. Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch ánh lên cảm giác quen thuộc, đây chính là nơi cô lớn lên, cũng là một trong những quê hương của cô.
Chiến cơ vững vàng hạ cánh xuống khu vực chỉ định, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh vừa bước xuống máy bay liền có mấy người lính trẻ tuổi bước tới: "Chị Nghiên Tịch, chị về rồi, bọn em rất nhớ chị!"
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười lớp đàn em đang nhanh chóng trưởng thành: "Gần đây vẫn ổn chứ?"
Mấy người lính nhiệt tình bước tới giúp cô xách túi, vô cùng ân cần.
Nhưng họ không biết rằng ánh mắt người đàn ông bên cạnh lập tức nheo lại ánh lên vẻ nguy hiểm.
"A, vị này là?" Một người lính tò mò quan sát hỏi.
"Anh ấy là..." Dạ Nghiên Tịch bất ngờ dừng lại, chỉ mỉm cười.
"Tôi là bạn trai của cô ấy." Phong Dạ Minh nhanh chóng tiếp lời.
Lập tức trong mắt bốn anh liền lần lượt bộc lộ sự ngạc nhiên, không dám tin, Dạ Nghiên Tịch đã có bạn trai rồi.
Hơn nữa người đàn ông này nhìn qua đã biết những người đẳng cấp như họ không thể bì kịp.
Đúng lúc này lại có một nhóm người nữa đi tới, người đàn ông đi dầu dáng người cao lớn vạm vỡ, đầu ngẩng cao, chân bước nhanh, anh ta có gương mặt sắc cạnh, nước da màu đồng, toát ra khí chất của đàn ông trưởng thành.
Khi ánh mắt anh ta nhìn lên người Dạ Nghiên Tịch, ánh mắt bình tĩnh không mấy gợn sóng lập tức lấp lánh vẻ vui mừng, chỉ có điều anh ta đã kìm nén xuống.