" này, cô không lại chơi mau, chúng ta sắp thua rồi đấy, này! Cô ăn nữa là thua thật đấy, mau mau mau, nếu cô đánh thắng trận này, tôi kêu đồ ăn lại thêm nhé."
Tư Minh Hy nói hết lời, đổ đầy mồ hôi hộp mà người nào đó chẳng ngó ngàng gì.
Tử Kỳ một tay cầm chiếc đùi gà, tay kia cầm miếng pizza ăn liên tục.
" được rồi, cô lại đây đi, tôi sẽ kêu phần ngay lập tức."
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu.
" thật không?"
" thật đó! Nhanh lại đây."
Cô chạy lon ton lại chỗ Tư Minh Hy, không thèm nhìn mặt chủ nhà, cái tay không ngừng dùng áo sơ mi của anh lau đi lau lại.
Tư Minh Hy nhìn chằm chằm cô nhưng cũng không lên tiếng.
Tử Kỳ bắt đầu thao tác trên bàn phím, các ngón tay cử động rất điêu luyện nhìn rất giống dân lão làng chơi game nhiều năm, nhưng thực ra cô chỉ chơi nửa tháng, trong nửa tháng này cô chơi game không nghỉ, chơi xong rồi ngủ, thức dậy liền chơi,... nên trình độ rất tốt.
" này, cô né nó đi, nếu không thua mất" giọng nói nhắc nhở.
" này này, chạy bên kia, bên kia, nếu không ta sẽ bị tấn công."
Giọng nói gấp gáp
" A tôi sắp chết, buff cho tôi."
Giọng nói hốt hoảng.
" để tôi ăn, trong tổ đội này tôi là chủ chốt, tôi ăn cho."
Giọng nói nôn nóng.
Từ đầu đến cuối Cô không nói một lời nào, toàn là tên ẻo lả kế bên lải nhải không ngừng.
" aaa, thắng rồi...sao trận này cô lại đứng đầu chứ????!"
Tử Kỳ khép nửa mắt.
" kĩ thuật kém.
Nào, mau gọi đồ ăn thêm."
Tư Minh Hy ngậm ngùi. Ánh mắt oán hận, phồng mang trợn mắt về phía Tử Kỳ, sau đó lại thở dài hận đời, lấy điện thoại gọi suất lớn.
Sau khi gọi Tư Minh Hy một lần nữa khí thế ngập tràn, quay lại chỗ ngồi của mình.
" được! Chúng ta chơi lại một trận nữa, lúc nãy chỉ là cô ăn may thôi. Lần này tôi nhất định sẽ dẫn đầu, nếu không... tôi gọi cô là bà nội"
Tử Kỳ đang ngồi trên ghế bên cạnh cũng có chút giật mình với tên ẻo lả này, cô dường như thấy trong mắt hắn ánh lên ngọn lửa.
Chơi game thôi mà, có cần phải kiên quyết như vậy không?
Thôi kệ, ở đây vừa chơi vừa chờ đồ ăn vậy.
Cứ thế, hai người trẻ tuổi trong phòng ăn- chơi đến tận tối, quên mất trời đất.
Tất nhiên, Tư Minh Hy luôn luôn kiêu ngạo về trình độ chơi game của mình chỉ biết "lệ tuôn đầy mặt" không nhừng bị Tử Kỳ khinh bỉ mà nói không thành lời.
Lúc chơi Tử Kỳ sực nhớ mình cần mua một số thứ " đồ dùng quan trọng" không nên kêu Tam quyền mua, nên đành tạm biệt bạn ẻo lả ra về.
Trước cửa, Tư Minh Hy hung hăn trợn tròn con mắt nhìn Tử Kỳ, gương mặt đẹp trai có chút đáng yêu.
" này, chúng ta chưa xong đâu? Tại sao lại trở về sớm như vậy hả? Ở lại đây chơi game với tôi thâu đêm đi, mua cho cô suất gà gia đình."
Tử Kỳ ngáp dài.
Lại còn dám dùng đồ ăn dụ dỗ đứa trẻ ngây thơ không hiểu sự đời như cô à?
Tôi đây ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm nhé!
Tưởng tôi đây không có tiền mua ăn à?
" hừ, trình độ kém" hừ lạnh khinh thường sau đó bỏ lại chữ rồi đi mất chọc cho Tư Minh Hy tức muốn lộn ruột.
Tử Kỳ tung tăng như con bướm chạy đến thang máy, lúc chạy còn không quên hát vu vơ vài câu.
Dùng thang máy xong, lại tiếp tục cuộc hành trình của bướm nhỏ vu vơ chạy ra khỏi chung cư mua " đồ dùng quan trọng".
Vừa ra khỏi toà chung cư khổng lồ liền phát hiện một con xe mercedes benz màu đen sáng bóng thu hút tầm nhìn của cô.
Khụ khụ, lúc còn ở "bên kia" cô là một tay đua xe chính hiệu, thường giấu anh trai buổi tối, phi con xe mình thích ra ngoài hưởng thụ cảm giác sung sướng sống về đêm, tham gia các cuộc cá cược đua xe với bọn " anh em" của cô.
Và tất nhiên, cô cũng là một người yêu thích xe như điếu đổ.
Nhìn thấy chiếc xe đậu cách cô không xa, Tử Kỳ làm một bộ mắt tiếc nuối vừa chia ly giống như bị người ta chia cắt tình yêu của mình và người trong mộng.
" rất tiếc, chúng ta vốn không thuộc về nhau, ngươi đã thuộc về người khác, huhu xin lỗi, tiểu hắc hắc ta không thể giàng ngươi về được, chúng ta đành không biệt mà ly"
Đúng lúc đấy, Tư Thiên Dật ở trong xe từ từ bước ra, nghe được lời ai oán của cô, gương mặt không có biểu cảm, vốn ít nói ít cười, môi lại nâng lên nụ cười nhẹ.
Tử Kỳ lúc này mới thấy người đàn ông cao lớn bước ra khỏi xe, gương mặt đẹp đẽ như bước ra từ trong tranh. Cô vốn đang diễn cảnh sinh ly tử biệt cũng phải cứng đờ. Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng trong khách sạn hơn nữa tháng trước.
Huhu, nghĩ lại lại cảm thấy xấu hổ.
Cái chân phản ứng nhanh, thấy vậy cắm đầu mà chạy mất.
Híc... hic, hic một đời oan liệt, kiêu ngạo bây giờ phải chạy bỏ mình như vậy...
Tư Thiên Dật nhìn bóng lưng cô thục mạng mà chạy, ý cười càng nồng đậm hơn.
Cô gái ngốc.
Mới bắt đầu cất chân đi về phía thang máy, bỏ lại cậu em trai há hốc mồm.
Anh trai anh đang cười đấy à? Anh ấy cười chỉ có điều.
Thứ nhất, chính là cảm thấy hứng thứ chuyện gì đó.
Thứ hai, chính là nụ cười chẳng lành. Trời ơi nghĩ nụ cười đó là rùng cả mình