Tử Kỳ cũng không thèm quan tâm người khác nói, nhét nhét cây súng của Tư Minh Hy vừa đưa đến cho Tam quyền. Mặt cười hiền hoà như vị lãnh tựu khích lệ người dân, tay lại không ngừng vỗ vỗ lên bả vai của Tam Quyền.
" đây đây, cô mau mau tập luyện, nếu không sẽ quên hết bài tập"
Sau đó vọt lại hàng ghế gần đó, lúc đi do quá vui mừng được thoát nạn cô vừa nhắm mắt vừa cười trong lòng vừa chậm không nhìn đường nên cả mặt đập vào lòng ngực của ai đó.
Nụ cười nhanh chóng bị co rút, sơ suất rồi, sơ suất rồi! Đáng lẽ dù có chút thất thố này cô vẫn có thể nhận ra có người đứng trước mặt mình chứ! Tại sao bây giờ có người đứng trước mặt chắn cô vẫn không nhận biết! Chẳng lẽ mới một thời gian ngắn mà công lao ta đây tập luyện hơn năm bị mai một như thế!! Thất sách, thất sách a...
Sau giây than vãn, Tử Kỳ nhanh chóng điều khiển cơ thể lùi lại một bước, ngước nhìn xem tên hỗn đản nào cản đường của lão nương...
Wtf??!
Sau lại gặp đây?
Tử kỳ gương mặt cứng đờ, nụ cười co rút liên tục, quay sang nhìn bốn phía...
Bắt gặp được những ánh mắt căm ghét, trừng to của mấy người lúc nãy chỉ chỏ cô.
Đáng sợ lại thấy được ánh khép hờ của Tam Quyền như đang muốn nói " chủ nhân cô đang hành động thán mật gì đấy" cô sợ nhất là cái người mặt lạnh này đi nhiều chuyện với anh trai cô.
Tư Minh Hy đang đứng một góc nhìn về phía Tư Thiên Dật và Tử Kỳ, ánh mắt có chút khó hiểu... tại sao anh họ lại không phản ứng cực chán ghét như lúc trước, sao hắn có chút cảm thấy anh họ mình như đang có một xúc cảm thấy hưởng thụ? Nhìn nhằm! Chắc chắn nhìn nhằm thôi!
Tư Thiên Dật quả thực rất hưởng thụ cảm giác này, môi cũng bất tri bất giác mà nhếch lên.
Tử Kỳ tự cho mình là có đôi mắt sắc bén lại không nhận ra nụ cười như có như không đấy, cô nhanh chóng hít một hơi sau đó đem mình biến hoá thành bộ dáng bạch liên hoa... ánh mắt vô tội...
" xin... xin lỗi... tôi... tôi... tôi không cẩn thận đụng trúng anh, xin lỗi... xin lỗi..."
Tư Thiên Dật nhìn cái bộ dáng cô bím bím môi, đôi mắt mở to vô tội giống như anh chỉ cần nói ra một lời nặng đôi mắt đó sẽ trực tiếp trào ra nước mắt, càng khó khăn hơn anh lại cảm thấy mình đang bắt nạt cô... dù suy nghĩ xa xôi nữa nhưng anh biết cô đang giả vờ nhưng lại không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần lại thầm than: thật đáng yêu...
Lúc này, Tư Minh Hy đứng ngốc đó mà cái cầm như muốn rơi xuống đất, tay không ngừng dụi dụi vào con mắt để cho mình không phải nhìn nhằm, cái... cái bộ dáng này nếu như anh mấy ngày nay có đôi chút tiếp xúc với Tử Kỳ, cũng có một chút hiểu biết về cô anh thực sự bị lừa rồi.... ôi không tới cô còn có một bộ mặt này...phù... chút xíu nữa thực sự anh tin là Tử Kỳ chính là dạng bạch liên hoa trong truyền thuyết rồi... chút xíu thật sự anh cho đã cho rằng anh họ lãnh huyết vô tình bắt nạt một cô gái nhút nhát lại yếu đuối...
Đám đông đang tụ tập:"..."
Tam Quyền: chủ nhân, cô diễn quá lố rồi đấy.
" là do tôi thất thố, nếu không có việc gì tôi xin đi trước nhé" nở nụ cười làm hoà, Tử Kỳ chạy thẳng cẳng về phía hàng ghế không xa.
Tư Thiên Dật thầm mắng một câu.
Cô nhóc này, lại chạy mất rồi.