"Ông còn nói như vậy sao. Được hôm nay tôi tốt bụng cho ông chết với tài sản mà ông mơ ước nhưng không được này." Kiều Kiều nói rồi bắn thẳng vào giữa trán ông. Ông Doãn ngã lăng ra đất mà chết không nhắm mắt.
Đám người hầu đứng đây xem nãy giờ thì bất giác sợ trước khí chất và lãnh huyết của cô. Nhưng họ luôn biết cô là một người tốt,lại không nghĩ ông Doãn lại chính tay giết chết vợ mình.Họ cảm thấy thương cho Kiều Kiều vì khoảng thời gian qua cô phải chịu đựng một mình.
" Mọi người ra ngoài hết đi." Kiều Kiều lên tiếng quay qua đám người giúp việc đang đứng sững sờ nói.
Khi tất cả mọi người đều bước ra ngoài thì vừa lúc đó Kim Tuấn cùng đám thuộc hạ của Lạc Thần cũng đến Kiều Kiều nói." Bắt đầu là hạnh phúc nhưng kết thúc là một nỗi buồn." Cô nói rồi quay mặt về phía biệt thự.Lạc Thần như hiểu ý cô ra lệnh cho Kim Tuấn phóng hoả.
Khoảng vài phút sau biệt thừ Doãn Gia đã bóc cháy rực rỡ trong đêm.
Âu Lạc Thần bước đến ôm cô vào lòng,anh biết cô đang rất buồn mặc dù ông chưa bao giờ coi cô là con của mình. Nhưng cô cũng có khoảng thời gian hạnh phúc có ba và có mẹ một gia đình êm ấm như bao người khác.
Kiều Kiều khi cảm nhận được cái ôm của Lạc Thần thì một phần nào đó vơi đi nỗi buồn. Cô nói" Ông yêu thích gia tài này như vậy thì tôi tặng ông. Coi như tôi tiễn ba đi vậy.Lần cuối cùng tôi kêu ông là ba." Kiều Kiều lúc này không giữ được sự mạnh mẽ vốn có của mình nữa.Nước mắt cô đã lăng xuống khuôn mặt lạnh lùng của cô . Âu Lạc Thần thấy vậy ôm vào lòng càng chặt hơn nói." Hãy khóc thật to nếu em muốn vì ở đây đã có anh lo. Hôm nay em được phép yếu đuối." Anh nói rồi hôn lên trán cô.
Khi nghe câu nói của anh cô một phần đó lấy lại bình tĩnh nhìn anh nói." Lạc em không sao anh đừng lo." mặc dù nói không sao nhưng trong lòng lại có chút đau buồn. Kiều Kiều bước về phía những người giúp việc nói.
" Ngày mai mọi người về quê mà sống an nhàn không cần lo về tiền bạc." cô nhìn họ nói có phần kính trọng. Vì trong số những người họ đều làm từ lúc mẹ cô còn sống và có thêm mấy người làm mới nhưng Kiều Kiều biết họ yêu quý cô và cô cũng rất yêu quý họ nhưng vẫn luôn giữ trong lòng.
"Tiểu thư tôi muốn đi theo cô." Một người trong số đó nói lớn.Rồi bắt đầu mọi người đồng thanh nói." Tiểu thư chúng tôi muốn theo cô." Rồi các người làm nước mắt vở oà.
Kiều Kiều rất xúc động với cảnh thượng này. Nhưng cố ngăn không cho nước mắt rơi lần nữa.
" Mọi người thật sự muốn đi theo con sao." Cô lên tiếng nói rồi nhìn về phía họ đang khóc.
Họ đồng thanh nói" Đúng ạ.Xin tiểu thư cho chúng tôi theo."
"Được rồi con có một biệt thự ở khu nông thôn ở đó rất yên tỉnh. Phong cảnh hữu tình mọi người thấy sao. Nhưng đi theo con sẽ không sợ đói." Kiều Kiều vui mừng nói với giọng hơi nghịch ngợm.
" Thật sao ạ." mọi người vui mừng nói.
" Thất nhiên."
" Vậy là tiểu thư không đuổi chúng tôi đi nữa."
" Đúng vậy, không vui sao."
" Rất vui thư tiểu thư.Chúng tôi sẽ cố gắn làm việc để tiểu thư không nhọc lòng vì chúng tôi." Cả đám tự tin nói.
" Mọi người hãy gọi con là Kiều Kiều là được rồi đừng gọi con là tiểu thư nữa. Tiểu thư không họp với con nghe mệt chết đi đươc." Khi nghe cô nói vậy thì mọi người cười vui rộn rã.
Âu Lạc Thần thấy cô cười vui như vậy lòng anh cũng vui theo. Anh nghĩ thầm" Có lẻ cô đã bỏ được bài xích trong lòng mình vui vẻ và cở mở hơn rồi. Từ nay về sau mọi chuyện của em cứ để anh lo. Em chỉ cần hạnh phúc ở bên anh là được." Anh nghĩ rồi đi lại ôm eo cô nói.
" Được rồi chúng ta về thôi."
" Cậu này là." Ông quản gia hỏi.
" À quên giới thiệu với mọi người. Anh ấy là bạn trai con Âu Lạc Thần." Kiều Kiều nói rồi tay chỉ về phiá anh.
" À bạn trai của Kiều kiều."
"Dạ con không phải là bạn trai của Kiều Nhi đâu." Lạc Thần lên tiếng nói làm cho mọi người ngơ ngát.
Ông quản gia tiếp tục lên tiếng nói." Không phải sao cậu lại ôm Kiều Kiều nhà chúng tôi."
" Cô ấy không phải là bạn gái con mà là vợ con. Vậy là Kiều Nhi là nhà của con." Anh nhìn mọi người nói làm cho họ cười đến không ngậm được miệng.
" Ai là vợ anh chứ." Kiều Kiều nói rồi xô anh ra mặt đỏ bừng như trái cà chua.
" Thì là em đó." Anh nói nhỏ vào lổ tai cô làm mặt cô càng đỏ thêm.
" Anh...." Kiều Kiều chưa nói hết câu anh đã ôm eo cô đi. Kiều Kiều Không quên để lại địa chỉ biệt thự rồi nhờ Kim Tuấn đưa họ về giùm.
Noãn Noãn ở bên đây chứng kiến được tất cả cô lên tiếng nói." Kiều Kiều đã buông bỏ được niềm đâu khổ và vui vẻ hoà đồng như xưa rồi. Thật tốt quá." Noãn Noãn vui mừng nói.
Mạnh Hùng thấy cô vui như vây khom người xuống nói nhỏ vào tai cô " Vui như vậy tối nay mình ăn mừng tới sáng nhé." Anh nói rồi nhìn cô cười một cách ma mị.
Noãn Noãn bỏng giác rùng mình trước câu nói của anh. Cô biết nói có hàm ý gì nên nói
" Biến Thái " rồi bỏ đi. Mạnh Hùng cất bước đi theo.
HẾT CHAP
MONG CÁC BẠN ỦNG HỘ MÌNH NHA!