Trên đường về Âu Lạc Thần chẳng nói lấy một tiếng.Về đến nhà anh đi thẳng lên phòng ngồi xuống ghế sofa mặc giận dỗi. Kiều Kiều bước đi vào phòng cô biết là anh giận. Nhưng cô không biết là anh giận điều gì.
" Anh sao vậy." Kiều Kiều đi lại ngồi cạnh anh nói.
" Anh giận đó em không thấy sao." Lạc Thần nói rồi quay mặt đi hướng khác như một đứa trẻ.
" Hihi.." Cô miệng tủm tỉm cười . Lạc Thần thấy vậy lại càng dỗi.
"Anh giận Em vui lắm sao." Anh nói rồi nhìn cô.
" Em biết là anh giận.Nhưng giận em vì chuyện gì thì em không biết." Kiều Kiều nắm tay anh rồi nói.
" Em không biết anh giận cái gì sao hả."
" Đúng vậy,em không biết." Kiều Kiều nói với giọng hồn nhiên và vô tư làm cho ai kia càng thêm tức giận.
" Em....em được lắm tại sao em lại làm lơ anh khi thấy ở nhà ba mẹ chứ." Anh tức giận nói rồi hất tay cô ra quay mặt về nơi khác.
" Em đâu có lơ anh em đang nói chuyện vui vẻ với mọi người thôi mà." Kiều Kiều nói rồi lấy tay của mình đặt lên mặt anh xoay lại đối diện với mình nói.
" Như thế anh mới giận. Em không được vui vẻ với những người khác mà lơ anh.." Anh nói rồi nhìn vào mắt cô. Đôi mắc màu xanh dương ấy đã hút hồn anh.Anh muốn bỏ đi sự giận dỗi của mình nhưng không được. Nên anh mới dạy cho cô nàng này mới được. Lỡ đâu lần sau lại lơ anh tiếp thì sao.
"Được rồi đừng giận nữa lần sao em sẽ không lơ anh nữa. Được không." Kiều Kiều vừa nói vừa cười.
"Em ở với họ còn vui vẻ hơn anh nữa đó."
" Có sao."
"Có." Anh thẳng thắng nói không vòng vo.
"Được rồi. Em ở bên họ vui vẻ hơn anh." Kiều Kiều nói rồi nhìn anh.
" Thấy chưa em hết thương anh rồi." Âu Lạc Thần buồn bả quay mặt về nơi khác.
" Nhưng em ở bên anh lại rất hạnh phúc và có cảm giác an toàn. Mà không người nào có thể làm em hạnh phúc ngoài anh."Cô nói rồi hôn vào mặt anh.
Anh mừng rỡ quay mặt qua nói " Em nói thật sao."
" Em nói rất thật."
Anh vui cười rồi lấy lại bộ mặt khi nãy hỏi." Tại sao em lại ôm đàn ông khác trước mặt anh. anh dẹp bỏ sự vui mừng qua một bên nói.
" Em không có."
"Không có vậy em ôm ông Âu Lạc Minh còn gì."
" Ô trời ơi anh ghen với ba mình luôn sao." Kiều Kiều nhìn mặt anh và nói.
" Đúng em không được ôm ai ngoài anh."
" Được rồi em ôm anh được chưa." Nói xong Kiều Kiều ôm anh vào lòng.
Anh vui cười nói " Chưa được"
" Vậy anh muốn sao nữa đây." Cô vừa nói xong thì môi anh đã áp vào môi cô một cách ngọt ngào.
" Ưm...ưm...anh làm gì vậy. Em mệt rồi."
" Anh làm thịt em coi như là trị tội em dám ôm đàn ông khác trước mặt anh còn lơ anh." Anh nói rồi ôm cô đặt xuống giường. Anh định hôn cô thì.
" Khoan...khoan đã .Hôm khác được không." Kiều Kiều nói tỏ vẻ đáng yêu.Nhưng cô không hay biết rằng vẻ mặt này đã hại cô rồi.
" Không được." Anh nói rồi cuối xuống hôn cô một cách nồng nhiệt. Cả hai đang rơi vào màng lưới dục vọng dân trào. Tiếng rên yêu kiều và tiếng thở dốc của đàn ông. Làm cho mọi người nghe đều phải đỏ mặt.
( tg.Các bạn tự nghĩ giúp mình nha. Việc gì đến cũng sẽ đến nhé mọi người.)
(................)
" Hùng lấy cho em trái cây." Noãn Noãn lên tiếng gọi Cố Mạnh Hùng.
"Có đây thưa bà xã." Mạnh Hùng từ nhà bếp chạy lên đưa cho cô một dĩa trái cây. Rồi ngồi xuống sofa ôm Noãn Noãn vào lòng. Hai người ôm nhau xem tivi rất hạnh phúc.
" Noãn Nhi."
" Vâng có chuyện gì hả Hùng." Noãn Noãn lên tiếng nói thì bất chợt nhìn thấy Mạnh Hùng đang quỳ dưới chân cô. Trên tay còn cầm một chiếc hộp màu đỏ.
"Noãn Nhi à. Lấy anh né." Anh nói rồi mở hộp ra là một chiếc nhẵn rất đẹp.
Noãn Noãn rất ngạc nhiên khi anh làm như vậy và cũng rất hạnh phúc." Hùng à chúng ta mới quen nhau thôi mà. Có lúc anh sẽ hối hận khi quyết định của mình quá nhanh. Biết đâu khi anh gặp cô gái khác thì sẽ yêu cô gái đó hơn em thì sao." Noãn Noãn nói rồi quay mặt đi chỗ khác vì cô biết anh quá tốt đối với cô. Nếu cô đông ý thì sau này anh ra đi thì cô sẽ không thể nào chịu đựng được cảnh đó.
" Noãn Nhi anh biết em đang nghĩ gì. Cuộc đời của anh là của em . Và anh cũng chỉ yêu duy nhất mình em. Dù cho sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra thì em hãy nhớ anh vẫn luôn yêu em hết lòng này. Anh sẽ chung thuỷ với em . Anh muốn khi chúng ta thức dậy vào mỗi buổi đều gặp được người mình yêu và trao cho nhau một nụ hôn xem như lời chào hỏi." Mạnh Hùng nắm tay cô và nói.
Lúc này Noãn Noãn nước mắt đã chảy đầm đìa nói." Anh không hối hận sao."
" Không người con gái anh đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nếu như anh hối hận thì anh hối hận khi không gặp được em sớm hơn và yêu em sớm hơn. Và điều may mắn đối với cuộc đời anh từ trước đến giờ là được gặp em và yêu em ." Mạnh Hùng nói rồi đưa tay lên lâu nước mắt cho cô. Vì khi nghe những câu nói của anh làm cho Noãn Noãn nước mắt chảy càng nhanh hơn.
" Hãy cưới anh nhé."
" Hức...hức...Em đồng ý." Cô khóc vỡ oà lên từ trước đến giờ Noãn Noãn chưa từng khóc vì một ai mà nay khóc như một đứa trẻ.
" Em nói thật sao.Em đồng ý làm vợ anh sao." Anh vui mừng rồi nhảy cẩn lên nói.
" Ừm sao anh có đeo nhẵn cho em không."
" À ừ anh quen."Anh đeo nhẵn vào tay cô rồi lấy tay mình lâu nước mắt cho cô nói.
" Anh yêu em Noãn Nhi của anh." Anh nói rồi hôn vào trán cô.
" Em cũng yêu anh Hùng." Noãn Noãn nói rồi trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy thể hiện cho tình yêu mãnh liệt.
HẾT CHAP
MONG CÁC BẠN ỦNG HỘ MÌNH NHÉ!