Ở chương trước
Bây giờ bên ngoài hành lang chỉ còn có cô và trợ lý Hoàng. Tiểu Chư đang định quay sang cảm ơn Phi Hùng vì chuyện vừa rồi thì bị anh ta kéo vào phòng của anh ta sau đó khóa chặt cửa.
Tiểu Chư dùng lực đẩy Phi Hùng ra xa mình.
Cô dè dặt hỏi anh:
" Có phải anh biết tôi là...."
Phi Hùng cười mỉm rồi nói: " Chúng ta là đồng minh! Cô không phải sợ."
" Đồng minh??"
------------
Mặc dù Hoàng Phi Hùng nói vậy nhưng bản thân Tiểu Chư cảm thấy điều đó không đáng tin một chút nào cả. Bởi theo như chị Tử Yên đã nói, ngoài cô ra thì còn có ba người nữa là mật thám trong bang Thiên Long ( đã nhắc đến ở chương ). Ba người này vẫn đang ở bang Thiên Long làm nhiệm vụ, không thể nào mà đến đây làm trợ lý cho Nam Cung Hàn được.
Tuy vậy nhưng Hoàng Phi Hùng đã biết cô là nữ, lại còn giúp cô chuyện vừa rồi....Hắn cuối cùng là đang muốn cái gì??
Tiểu Chư nhìn Phi Hùng, nói:
" Làm sao để tôi có thể tin anh là đồng minh?"
Trợ lý Hoàng cúi mặt rồi cười nhẹ, anh ta bước đến bên cạnh Tiểu Chư, nói nhỏ vào tai cô:
" Cô bắt buộc phải tin bởi vì tôi đang nắm giữ bí mật của cô! "
Nói xong, hắn thở nhẹ vào vành tai cô, sau đó đi xuống nhà.
Tiểu Chư đứng hình trước lời nói kia của Hoàng Phi Hùng, hắn căn bản không phải đồng minh mà hắn muốn cô trở thành đồng minh của hắn...
Bây giờ bí mật về giới tính của cô hắn đã biết, hắn có thể sẽ lợi dụng điều đó để khống chế và bắt cô làm việc cho hắn...
Cô đã dấu rất kĩ, tại sao hắn lại có thể biết được? Cuối cùng thì cô đã sơ hở ở chỗ nào?
Tiểu Chư dần dần trở nên hoang mang, cô trở về phòng của bản thân, bình tĩnh chuẩn bị mọi thứ cho ngày làm việc đầu tiên.
Khi đi xuống nhà, cô nhìn Hoàng Phi Hùng một cách dè dặt, hắn cũng đánh mắt nhìn cô và nở một nụ cười... Hắn nói:
" Tiểu Chư! Mau xuống ăn sáng này! Tôi và thiếu gia sắp ăn xong rồi đó!"
Nụ cười ấy của hắn, cách hắn nói chuyện trông thật giả tạo làm sao...
Tiểu Chư không nói gì, cô từ từ bước xuống và ngồi xuống, ăn nhanh miếng sandwich trêи bàn và uống ly sữa mát lạnh kia...
Thấy Tiểu Chư vậy, Nam Cung Hàn nói:
" Ăn từ từ thôi! Không nghẹn!"
" Cái gì vậy? Hắn là đang quan tâm đến mình sao?" Tiểu Chư nghĩ thầm.
Có lẽ đã rất lâu rồi mới có người quan tâm cô như vừa rồi, lời nói ấy của hắn khiến cô có cảm giác ấm áp vô cùng. Cô vội vàng đáp:
" Dạ! Cảm ơn thiếu gia đã quan tâm! "
Sau khi ăn sáng xong, Nam Cung Hàn và cô cùng nhau đến công ty. Tên Hoàng Phi Hùng kia thì phải đi ra bên công ty chi nhánh để thống kê số liệu nên không đi chung được.
Trêи xe, tại hàng ghế phía sau
Nam Cung Hàn đang rất nghiêm túc, hắn ngồi lướt lướt điện thoại nhưng mắt vẫn rất để ý đến cô... Điều đó làm cô vừa ngượng vừa cảm thấy khó thở.
Đường đến công ty tầm hơn năm mươi kilomet, Tiểu Chư vẫn cái tư thế ngồi thẳng, không dám di chuyển. Khi xe vừa đến nơi thì hai chân cô đã tê cứng hết cả.
Nam Cung Hàn xuống xe trước, thấy Tiểu Chư chưa xuống mới quay lại hỏi:
" Sao không xuống xe?"
Tiểu Chư dè dặt đáp:
" Dạ...Tại chân của tôi hơi tê... Thiếu gia cứ lên trước đi ạ! Tôi sẽ lên sau! "
Tiểu Chư nói vậy, Nam Cung Hàn cũng không có ý kiến gì, hắn đi lên phòng làm việc rồi ra lệnh cho thư ký của hắn xuống đỡ Tiểu Chư lên...
Hắn không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy nữa? Kỳ lạ thật đấy!