Ở chương trước:
Tiểu Chư đang bị phân vân khá nhiều. Cô không muốn hắn chết, bởi nếu hắn chết nhiệm vụ của cô, công sức của cô sẽ tan thành mây khói nhưng cô cũng rất sợ bởi nếu phá hỏng kế hoạch của người bang Thiên Long thì tính mạng của cô rất khó được bảo toàn. Tính mạng và nhiệm vụ, chọn cái gì thì chỉ mình cô mới có thể quyết định.
Tiếng động cơ xe vang lên, Nam Cung Hàn cũng chỉ vừa mới cắm chìa khóa xe vào. Vẫn còn kịp phải không?
-----------
Vừa nghe thấy tiếng khởi động xe của Nam Cung Hàn, cô không nghĩ nữa, nhanh chóng chạy ra chắn đầu xe của hắn.
Cô vội vàng nói: " Mau xuống xe! "
Hắn thấy vậy liền có chút tức giận, rút chìa khóa xe ra rồi đi ra đứng trước mặt cô, nói.
Hắn đang định mở lời trách móc thì cô liền lấy điện thoại trong túi ra, cô nói:
" Có người muốn hãm hại anh! Tôi... tôi vừa đi ngang qua thì quay lại được! Anh xem đoạn video này rồi sẽ rõ!!"
Nhìn thấy Tiểu Chư nói vậy, hắn cũng lấy làm nghi ngờ. Kẻ thù của hắn không chỉ một mà rất nhiều là đằng khác. Hắn biết điều đó nên lúc nào ra ngoài cũng cẩn trọng mang theo vệ sĩ nhưng hôm nay hắn đúng thật có hơi chủ quan.
Vì hôm nay là ngày quốc tế lao động nên hắn mới cho bọn họ nghỉ, nhân viên của quán bar cũng vừa mới được hắn cho nghỉ lễ.
Hắn cầm điện thoại của Tiểu Chư rồi xem đoạn video mà cô quay được. Hắn tin cô, tin những gì mà cô quay được nhưng hắn vẫn rất nghi ngờ bởi nếu tên cắt dây phanh kia là một sát thủ chuyên nghiệp thì không đời nào chúng hành động một mình và không có chuyện cô quay được đoạn video này một cách dễ dàng với khoảng cách gần như vậy.
Hắn đang nghi ngờ cô!
Tiểu Chư vẫn không nghĩ gì quá nhiều, cô nói:
" Ngài đừng nghi ngờ tôi! Tôi không phải đồng bọn với tên này! Tôi là vô tình quay được! "
Giá mà Tiểu Chư không nói những lời đó bởi càng nói hắn lại càng nghi ngờ hơn.
Hắn đâu có bảo cô là đồng bọn với tên kia đâu mà chưa gì cô đã nhảy cuống lên như vậy! Một bước đi sai làm sẽ để lại hậu quả khôn lường! Tiểu Chư - cô đã sai.
Nam Cung Hàn không nói gì. Hắn lấy điện thoại gọi điện cho trợ lý Hoàng đến đón hắn đồng thời gọi cho Hách Liên xuống dưới bãi đỗ xe kiểm tra lại chiếc xe này cho hắn.
Vì Hách Liên từng là thợ sửa xe cho nhà Nam Cung Hàn nên vừa xuống, bằng chuyên môn nghiệp vụ sẵn có của mình anh ta đã tháo được hộp đen của xe ra.
Mở hộp đen của xe là có thể biết được những lời mà Tiểu Chư nói có thật hay không. Hình ảnh mà hộp đen cho thấy và lời Tiểu Chư nói có nét tương đồng, tuy nhiên hắn cũng chỉ tin được năm mươi phần trăm.
Xe của trợ lý Hoàng vừa tới, hắn liền lên xe và rời đi. Tiểu Chư nhìn theo mà không thể làm gì được. Cô quay sang nhìn quản lý Hách, nỗi sợ trong lòng không thể kìm lại mà òa lên khóc.
" Hu hu Phải làm sao đây?"
Hách Liên thấy vậy liền gặng hỏi:
" Sao cậu lại khóc lên như con gái vậy? Thật chẳng đáng mặt nam nhi! Có gì đáng khóc sao?"
Tiểu Chư vừa khóc lóc vừa nói:
" Anh cũng thấy rồi đó! Vừa rồi trong đoạn video, tên cắt dây phanh của xe là người của bang Thiên Long mà anh biết đấy, ai phá hỏng kế hoạch của bang Thiên Long đều khó có thể bảo toàn tính mạng.
Vừa rồi tôi lại phá hỏng kế hoạch của chúng, ấy vậy mà Nam Cung thiếu còn không tin tôi nữa. Anh ta cứ nhìn tôi nghi ngờ như vậy!! Tôi cứ nghĩ nếu anh ta biết tôi giúp, anh ta sẽ bảo vệ tôi. Ai ngờ đâu anh ta bỏ đi như vậy!! Tôi đã bất chấp tính mạng vì anh ta như vậy cơ mà! Hu hu hu Đêm nay chắc là đêm cuối cùng tôi được hít thở rồi! hu hu hu Tên Nam Cung thiếu khốn nạn!!"
Cô vừa khóc vừa than vãn, chửi rủa Nam Cung Hàn, bản thân không thể kìm nén được mà khóc ngày một to hơn. Cô đang thật sự rất sợ!
Hách Liên thấy vậy, bản thân cũng không giúp được gì, anh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Chư vỗ về, an ủi một chút rồi dời đi ngay sau đó.
Tiểu Chư lo lắm. Cô đi tới những nơi đông người, không dám đi về bằng những ngõ nhỏ hẻo lánh, đến chung cư, cô chui vào ngôi nhà con nhộng của mình, khóa cửa rồi cố gắng bình tĩnh trấn an bản thân.
Sau khi được trợ lý Hoàng đưa đến công ty, ngồi trong phòng làm việc, Nam Cung Hàn liền nhớ đến ánh mắt của Tiểu Chư.
Hắn không biết vì sao bản thân hắn không thể nào quên được ánh mắt lúc đó của cậu ta. Đó là một ánh mắt rất chân thật.
Nam Cung Hàn rất muốn tin Tiểu Chư nhưng cái tính đa nghi của hắn cùng những việc mà hắn từng trải qua trước đây làm hắn rất khó để tin tưởng một người lạ.
Lúc này, từ bên ngoài, trợ lý Hoàng đi vào, trêи tay cầm một tệp hồ sơ. Anh ta nói:
" Thưa thiếu gia, đây là những hồ sơ mà tôi đã tỉ mỉ chọn lựa ra để ứng tuyển vào chức phó trợ lý! Tất cả những người này đều khá ưu tú và đều là con nhà có điều kiện. Duy chỉ có bộ hồ sơ này là khác. Cậu ta tên Tiểu Chư, học tập rất tốt, từng được học bổng du học nước ngoài! Mặc dù là trẻ mồ côi nhưng kinh nghiệm làm việc đều không thua kém bất kỳ người nào cả! Mời thiếu gia xem qua."
Nghe Hoàng Phi Hùng nói vậy, hắn liền lấy tập hồ sơ của Tiểu Chư để xem. Vừa mở tập hồ sơ ra, hắn ngạc nhiên nói:
"Cậu Tiểu Chư này và người mới vào làm ở quán bar sao giống nhau như vậy!"
Trợ lý Hoàng mỉm cười trả lời :
" Dạ là cùng một người đó thưa thiếu gia! Mới đầu tôi cũng rất bất ngờ nhưng sau khi tìm hiểu thì tôi mới biết được cậu ấy đang gặp khó khăn trong tài chính và tìm việc làm. Tuy cậu ấy học hành, làm việc tốt nhưng ngoại hình lại khá nhỏ con và yếu ớt, nhà lại không có nữa, cậu ta sống trong một căn nhà con nhộng ở gần quán bar Rose, không có người hỗ trợ để vào được những công ty khác. Có thể nói cậu ấy là nhân tài không co đất dụng võ đấy ạ!"
Nghe trợ lý Hoàng nói vậy, hắn cảm thấy bản thân có cái gì đó bứt rứt. "Mình đây là đã trách sai cậu ta rồi sao?"