Tố Tố nghe hắn nói vậy, trong lòng vô cùng tức giận nhưng lúc này cơ thể lại không còn chút sức lực nào để đánh lại hắn.
Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân lại vô dụng đến như vậy. Cô cố gắng dùng sức, đẩy rồi đấm vào ngực hắn nhưng hắn không những không tránh xa mà còn tỏ ra gương mặt đầy thích thú.
" Đồ bi ổi!! Hạ lưu! Anh đừng có mà làm càn! " Tố Tố thều thào nói.
" Tôi nào có làm càn...tôi là đang giúp cảnh sát Tố Tố đó! Cảnh sát Tố Tố phải biết ơn tôi mới phải chứ?! "
Nói xong, Âu Dương Đình cúi người hôn lên môi cô rồi tưng chút, từng chút đẩy lưỡi cô theo nhịp của hắn rồi từ từ luồn tay xuống phía dưới, mân mê khu vực nhạy cảm của cô.
Trong thoáng chốc, Tố Tố cảm tưởng như bản thân sẽ không thiết sống nữa, cô cố gắng kháng lại thứ ɖu͙ƈ vọng mà xuân dược đem lại, cắn lưỡi tự tử trước khi hắn làm điều bẩn thỉu với cô.
Ấy vậy mà suy nghĩ đó đã bị hắn đoán trúng, hắn một lần nữa hôn lên đôi môi của cô. Sau đó, hắn từ từ cởi bỏ chiếc áo sơ mi đang mặc ra.
Dưới ánh đèn, cơ thể săn chắc, khỏe khoắn của hắn hiện ra trước mắt cô nhưng cô căn bản không có hứng thú gì. Bởi bây giờ cơ thể cô đã không còn chút sức lực gì, muốn cắn lưỡi cũng không thể cắn,...Cái loại xuân dược mà hắn cho cô sử dụng không phải loại thuốc kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng mà khiến đối phương một khi uống vào thì cơ thể sẽ trở nên mềm yếu, không thể phản kháng.
Cơ thể cô từ từ bị hắn " gặm nhấm ", để lại những dấu đỏ đầy ân ái.
Hắn nhấc nhẹ chân cô rồi hôn lên má đùi trong, ánh mắt ẩn chứa ɖu͙ƈ vọng nhìn cô rồi bất ngờ đẩy " cây gậy " đang của mình vào trong cô.
" Nơi ấy " của cô rất ấm, nó liên tục thắt chặt lấy thứ đó của hắn khiến hắn vừa thích thú vừa cảm thấy bản thân mình như sắp chết tới nơi.
" Chết! Mình quên nới rộng ra! Thảo nào chặt quá..." Âu Dương Đình cau mày nghĩ.
Hắn ôm lấy hông cô từ từ rút ra rồi lại đẩy vào liên tục làm cô không chịu nổi mà khóc thét lên. Cơ thể đã không thể chống cự, đau nhưng lại thét không ra hơi, cảm giác này Tố Tố thật chỉ muốn chết đi...
Cô nhắm mắt lại nhưng lại bị nụ hôn của hắn phá đám, hắn không cho cô nhắm mắt, hắn muốn cô chứng kiến, cảm nhận điều này...
Cảm nhận tiếng da thịt va đập xen lẫn những hơi thở gấp gáp, cảm nhận nụ hôn, sự mãnh liệt của hắn...
" Cảnh sát Tố Tố! Đã lâu rồi không gặp! Em còn nhớ tôi chứ?! Ha! "
..........
Một ngày mới lại bắt đầu
Tố Tố đang cố gắng đứng dậy để rời đi. Cô không nhớ đêm qua bản thân đã bị hành hạ đến mức nào, chỉ thấy trêи cơ thể có rất nhiều dấu hôn đầy ám muội. Chỗ giữa hai chân cũng đai đớn vô cùng.
Nhìn bộ quần áo bị xé rách dưới sàn nhà, Tố Tố lắc đầu ngán ngẩm. Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ trêи giường, gương mặt tương đối anh tú nhưng không ngơ lại là một kẻ vô cùng bỉ ổi.
Tố Tố lấy chiếc áo sơ mi trắng của hắn, chỉnh sửa lại cho chỉnh tề để mặc tạm rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc đầu, vốn dĩ cô định bắt hắn vì tội cưỡng hϊế͙p͙ nhưng hắn lại có bằng chứng ngoại phạm của cô. Nếu đưa vụ việc ra pháp luật thì chuyện đêm qua chắc chắn sẽ bị nhiều người biết...Đến lúc đó cô thật sự không dám nhìn mặt bố mẹ mà nói chuyện...
Tố Tố lên một chiếc taxi rồi đi về biệt thự ở gần cánh rừng phía Bắc để nghỉ ngơi. Nơi này thỉnh thoảng cô mới đến, là nơi ở đầu tiên của gia đình cô. Sau này vì chuyện làm ăn của gia đình nên mới chuyển ra thành phố nhưng cũng không vì thế mà bán căn nhà này.
Vừa đến nơi, một bà lão tầm tám mươi tuổi thấy cô liền đi vội ra, lấy áo khoác ấm khoác lên cơ thể cô.
Bà lão đó là bảo mẫu ngày xưa của cô. Tuy lâu lắm không gặp nhưng vừa nhìn là nhận ra cô ngay nên bà nhanh chóng đưa cô vào trong nhà sưởi ấm.
--------
Trong khi đó, sau khi Tố Tố rời đi được ba mươi phút, lúc này, Âu Dương Đình mới tỉnh dậy. Thấy Tố Tố biến mất, trong lòng hắn có chút lo lắng...Bởi cảm xúc của hắn với người con gái này đối với hắn không chỉ dừng lại ở tình một đêm!