Sau hai ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng sức khỏe của Lưu Linh tiến triển rất tốt. Lưu Linh hiện tại cũng có thể đi lại được.
Hai ngày này Nam Cung Hàn đã quan tâm cô rất nhiều. Những lúc đầu cô nổi cơn đau đớn khó chịu, anh nhẹ nhàng ngồi trấn áp cô.
Khi cô cảm thấy buồn chán, anh dùng đôi bàn tay ấm áp ôm cô vào lòng, kể cho cô nghe những kí ức vui vẻ khi hai người còn ở cô nhi viện cho đến khi cô thϊế͙p͙ đi trong lòng anh.
Hai cơ thể cứ thế dính lấy nhau suốt ngày.
Mỗi lần ôm cô, cơ thể hắn có chút là lạ. Hắn chưa từng ôm người con gái nào bao giờ nên không biết được khi ôm sẽ cảm thấy thế nào.
Khi đôi bàn tay nhỏ xinh kia đặt nhẹ lên ngực hắn, trái tim lạnh lùng dường như dần tan ra.
Hắn nhìn xuống người con gái đang ôm lấy mình, rồi nhìn xuống phần cổ trắng hồng của cô. Càng nhìn hắn càng muốn ngay lập tức cắn lên phần da nõn nà ấy. Hắn muốn để lại vết tích gì đó trêи cổ cô như một cách đánh dấu chủ quyền.
Nhưng nghĩ lại, trước một cô gái vẫn đang bị bệnh như vậy, là một nam tử hán hắn sẽ không thể dở trò xấu xa ấy được. Hắn đành phải tiếp tục cố gắng ăn chay cho đến khi cô hỏi bệnh hẳn.
Hơi thở nóng của Lưu Linh lên ngực hắn làm hắn rất muốn xóa bỏ những gì hắn vừa nghĩ.
Cũng giống như những người đàn ông khác, khi gặp một sự kϊƈɦ thích nào đó, nơi ấy của hắn sẽ .
Hắn không ngờ chỉ một vài hành động đơn giản kia của cô đã làm hắn trở nên như vậy. Hắn định ngồi dậy để vào phòng vệ sinh giải quyết " cậu bé " kia nhưng tay Lưu Linh vẫn ôm lấy hắn không rời. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ ranh mãnh, hắn cười gian tà, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
" Là tự em chuốc lấy đấy! "
Nghĩ rồi, hắn nằm xuống, Lưu Linh quay người dở mình, hắn ôm cô từ phía sau rồi nhẹ nhàng dùng bàn tay ấm áp của mình muốn vào trong áo cô, kéo chiếc đang che chắn lấy bầu ngực cô ra.
Có lẽ là vì cơ thể yếu và vì tác dụng phụ của thuốc mà cô ngủ rất sâu. Bản thân không một chút đề phòng người đàn ông nằm bên cạnh.
Nam Cung Hàn chạm nhẹ lên bầu ngực của cô. Một cảm giác vừa mềm mại vừa trơn mượt làm hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Hắn dùng ngón tay chạm vào hai nụ đào nhỏ xinh của cô, rồi từ từ xoa nắn nó. Xúc cảm truyền đến não bộ làm kϊƈɦ thích ɖu͙ƈ vọng ẩn chứa bấy lâu trong hắn. Môi hắn chạm nhẹ lên gáy cô rồi đến cổ, từ từ mân mê, ɭϊếʍ rồi lại hôn, từng chút từng chút.
Ngay từ khi nằm cạnh cô, hắn đã cảm thấy cô tỏa ra một hương thơm rất mê người. Bây giờ tận tay, tận miệng chạm lên da thịt cô, hắn cảm thấy càng lúc càng khó kiểm soát lại bản thân.
Chỗ ấy của hắn như muốn bung ra ngay khỏi lớp quần. Hắn nhẹ nhàng kẹp chỗ ấy vào giữa hai chân cô, từ từ thúc nhẹ từ phía sau, cảm giác kɧօáϊ lạc vô cùng. ( chưa thịt nhé )
Lưu Linh dường như cũng cảm thấy có gì đó kì lạ, cô nhíu mày có chút khó chịu nhưng vẫn chìm vào giấc ngủ.
Nam Cung Hàn cố gắng bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng đi xuống giường, thay cái qυầи ɭót đã dính đầy chất nhày nhụa ra.
Bây giờ mà lên giường nằm cạnh cô tiếp, hắn sợ sẽ không kiềm chế nổi. Hắn đi đến chiếc ghế sofa dài nằm trêи đó, quay người về phía giường bệnh của cô rồi ngủ thϊế͙p͙ đi.
Một ngày mới lại đến, hắn cảm thấy cơ thể mình rất ấm, mở mắt ra thì thấy Lưu Linh đang nhìn mình bằng mắt to tròn đáng yêu.
Thấy Nam Cung Hàn đã ngủ dậy, Lưu Linh nở một nụ cười rồi vui vẻ nói.
" Chúc một ngày tốt lành! Bạn trai! "
Câu nói vừa đáng yêu vừa có chút ngốc nghếch ấy của cô làm Nam Cung Hàn có chút ngượng. Chưa ai từng làm như vậy với hắn bao giờ cả, cảm giác lúc đó còn hơn cả hạnh phúc vì vừa mở mắt ra hạnh phúc đã ở trước mắt.
Nam Cung Hàn từ từ ngồi dậy. Cái thân hình to lớn, vạm vỡ, rắn chắc của hắn làm Lưu Linh cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Cô chạm tay lên ngực hắn rồi lại chạm lên ngực mình rồi ồ lên một cách trầm trồ.
" Ngực bạn trai to hơn ngực Lưu Linh ".
Mới đêm qua, hắn sờ ngực cô khi cô ngủ, bây giờ vừa mới sáng, cô lại sờ ngực hắn, làm hắn nhớ lại chuyện tối qua làm với cô.
Hắn xoa đầu cô rồi cùng cô đi đánh răng, sau đó gọi người mang bữa sáng lên cho cô và hắn.
Liên Sát từ ngoài gõ cửa rồi bước vào, thấy thiếu gia và cô gái kia đang ăn sáng liền cảm thấy có chút khó xử.
Anh tiến về phía họ, chào hỏi Lưu Linh rồi nói nhỏ vào tai Nam Cung Hàn về việc họp Hội đồng quản trị vào mỗi cuối tháng.
Hắn rất muốn trách mắng Liên Sát vì mới sáng ra, đang cùng Lưu Linh ăn sáng lại bị làm phiền nhưng hắn cũng rất biết đặt mình vào vị trí của Liên Sát mà nghĩ nên cũng không tức giận.
Nam Cung Hàn xoa đầu Lưu Linh nhắn nhủ.
" Bây giờ anh có chút chuyện phải đi. Em ở đây dưỡng bệnh đợi anh nhé".
Trước khi đi hắn cũng không quên để lại trêи trán cô một nụ hôn nhè nhẹ mà ấm áp, ánh mắt lưu luyến bước đi. Lưu Linh cũng rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn chờ anh.