Hóa ra, linh cảm của hắn ngay từ đầu là thật. Từ lần đầu tiên gặp Tiểu Chư trong quán bar, hắn đã thấy cô giống với Lưu Linh.
Người mà hắn luôn tìm kiếm lại ở ngay cạnh hắn...Hắn nên trách mình ngốc hay là cô dấu quá kỹ đây? Bây giờ hắn nên vui hay nên khóc đây?
Trong phòng bệnh, hắn ngồi bên giường cô, tay hắn nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô. Lâu lắm rồi hắn mới nắm lấy tay của Lưu Linh.
Hắn tự nhủ với bản thân rằng cả đời này về sau hắn sẽ không bao giờ buông tay cô.
Mất cô một lần, thất hứa một lần đã khiến hắn cảm thấy vô cùng hối hận và áy náy. Tình cảm trẻ con ngày ấy đối với hắn mà nói nó có ý nghĩa rất to lớn.
Dương Hoàng đứng bên ngoài nhìn qua cửa kính, nhìn cách mà Nam Cung Hàn quan tâm Lưu Linh, anh tự hỏi.
" Liệu một ngày nào đó, cô gái đang nằm hôn mê kia có khiến Nam Cung Hàn từ bỏ tất cả không?"
Ở trong phòng bệnh, điện thoại trong túi hắn reo lên, Nam Cung Hàn gắn tai nghe bluetooth kết nối với điện thoại của hắn.
Hắn cất giọng lạnh lùng.
" Nói! "
Ở đầu dây bên kia, Liên Sát lễ phép nói.
" Thưa thiếu gia, những kẻ hôm qua chúng tôi đã bắt lại. Bây giờ thiếu gia muốn xử lý chúng như thế nào?"
Hắn thấy Tiểu Chư đang ngủ nhưng gương mặt vẫn hiện rõ vẻ đau đớn, ánh mắt hắn dịu dàng lau mồ hôi trêи trán cô rồi lạnh lùng nói vào điện thoại.
" Để chúng sống không bằng chết! "
Nói xong hắn liền cúp máy.
Dương Hoàng nhìn khẩu miệng của Nam Cung Hàn cũng có thể đoán ra hắn vừa nói cái gì.
Chết thì quả thực quá đơn giản với những tên đó. Làm gì có chuyện muốn chết là chết. Như vậy không phải quá nhẹ nhàng sao? Giày vò chúng, khiến chúng đau đớn, làm chúng sợ hãi đến tột độ mới là sự răn đe lớn nhất. Cái gọi là chết ấy so với sống không bằng chết là một cách biệt lớn.
Chúng dùng cái gì đá vào bụng Lưu Linh, dùng chân nào thì cưa chân đó, hãy khiến chúng muốn chết mà cũng không được! Cho chúng hiểu cái gì mới là kinh khủng nhất.
Có thể ngay từ những lần đầu tiên gặp, người đối diện thấy Nam Cung Hàn là một người không mấy đáng sợ thì có lẽ người đó chưa hiểu hết về hắn.
Phía sau một hình ảnh nam thần giàu có, thông minh lại là một con người coi mạng người như cỏ rác, một con quỷ máu lạnh, tàn nhẫn... Hắn chỉ có thể là Nam Cung Hàn.
Âu Dương Na Na nghe tin Nam Cung Hàn ở trong viện chăm sóc một cô gái liền trở nên tức giận. Cô ta đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn, ra lệnh cho người cô ta phái theo dõi Nam Cung Hàn.
" Mau tìm tất cả thông tin về con nhỏ kia mang về đây cho tôi! "
" Vâng tiểu thư! " Tên kia cung kính đáp rồi nhanh chóng rời đi để tránh cô ta giận cá chém thớt.
Trong phòng làm việc, Âu Dương Na Na cười sảng, trong nụ cười ấy chứa đựng cả sự giận dữ và căm phẫn. Cô ta không điên nhưng Nam Cung Hàn lại khiến cô ta phát điên.
" Theo đuổi anh, tỏ tình với anh. Anh lạnh lùng từ chối! Vậy mà chỉ vì một con nhỏ mới xuất hiện kia liền ở bên quan tâm, chăm sóc nó! Nam Cung Hàn ơi là Nam Cung Hàn, anh là đang muốn trêu ngươi với tình cảm của tôi hay là căn bản anh không chấp nhận nó!"
Quả thực, Âu Dương Na Na là một người thông minh, sắc sảo nhưng cô ta lại là một kẻ rất cố chấp trong tình yêu. Với cô ta, thứ mà cô ta không có được người khác cũng đừng hòng có. Thứ mà cô ta muốn có, cô ta sẽ cố gắng có cho bằng được...Một con người vô cùng thủ đoạn.
Lưu Linh liệu có yên ổn khi ở bên Nam Cung Hàn?