Người nữ phục vụ kia kéo Tiểu Chư vào phòng thay đồ của nữ. Lúc này, cô ta mới quay mặt lại nhìn Tiểu Chư.
" Tôi là người giúp cô lần trước! Cô còn nhớ tôi chứ!?"
Tiểu Chư nhìn kỹ rồi mới nhận ra. Cô gái đang đứng trước mặt cô chính là cô gái đã cứu cô, đưa cô về nhà khi cô bị mất thận lần trước.
" Có! Tôi nhận ra cô! Nhưng cô tìm tôi có việc gì? Mà cô là ai?"
Hải Linh ngồi bệt xuống đất một cách mệt mỏi, thấy cửa phong thay đồ đã đóng chặt, cô mới nói.
" Lần trước quên giới thiệu với cô, tôi tên Hải Linh - là bạn của Thỏ ngốc kawaii! Anh ấy có việc bận, không ở bên cô bảo vệ cô được nên mới nhờ tôi!"
Tiểu Chư nghe Hải Linh nói về Thỏ ngốc kawaii liền cảm thấy bất ngờ, cô ngồi xuống bên cạnh Hải Linh, từ từ hỏi.
" Thỏ ngốc kawaii!? Anh ấy bảo cô bảo vệ tôi sao? Mà anh ấy là ai? Tại sao lại không lộ diện ra để gặp tôi? "
Hải Linh không muốn nói quá nhiều chuyện liên quan đến Thỏ ngốc kawaii với Tiểu Chư bởi cô đã hứa với anh Thỏ. Cô nhìn vào đôi mắt tò mò của Tiểu Chư, từ từ nói.
" Anh ấy không muốn cô biết thân phận thật của anh ấy. Lý do tôi thì không biết nhưng tôi chắc chắn với cô một điều rằng anh ấy thật sự rất quan tâm tới cô!"
Tiểu Chư biết Thỏ ngốc kawaii quan tâm mình nhưng điều mà cô muốn biết nhất lại chính là thân phận của anh. Anh cứu cô hết lần này đến lần khác vậy mà một lời cảm ơn cô cũng chưa từng được nói, càng chưa từng mời anh ăn một bữa cơm để hậu tạ. Thực sự trong mắt Tiểu Chư, Thỏ ngốc kawaii là một người anh, một người ân nhân mà cô ngưỡng mộ, quý mến ( không có tình cảm nam nữ ) vô cùng.
Lúc này, từ bên ngoài, chị quản lý đột nhiên mở cửa khiến cô và Hải Linh không khỏi lo lắng.
" Sao tự nhiên kéo nhau vào đây vậy? Thiếu gia cho hôm nay tan làm sớm. Nếu hai cô mệt thì có thể đi về sớm được rồi!"
Nói xong, chị quản lý đóng cửa, đi ra ngoài nhắc nhở các nhân viên khác dọn dẹp.
Hải Linh và Tiểu Chư thay đồ xong liền nhanh chóng rời đi.
Tiểu Chư tưởng hôm nay theo dõi Nam Cung Hàn sẽ thu được tim tức lớn nhưng ai ngờ đâu lại tốn công vô ích. Bây giờ trời tuy đã tối nhưng vẫn còn rất nhiều cửa hàng mở cửa trêи phố đi bộ, vậy là Tiểu Chư cùng Hải Linh cùng nhau đi nhậu ở một quán ăn ven đường.
" Bác ơi! Cho cháu một đĩa thịt nướng, một đĩa lạc rang, một đĩa xoài non dầm muối ớt thêm cả một chai rượu nữa nhé!" Tiểu Chư cất tiếng gọi lớn.
Bác chủ quán vui vẻ đáp lại.
" Chờ bác khoảng năm phút nhé! "
Hải Linh nghe Tiểu Chư gọi tưng bấy nhiêu món, miệng chỉ biết há hốc ra. Cô không ngờ một cô gái nhỏ nhắn như Tiểu Chư lại có thể ăn nhiều đến như vậy, đã vậy còn biết uống rượu nữa... Càng tìm hiểu về Tiểu Chư, Hải Linh càng khám phá ra được nhiều điều thú vị từ con người này.
Bác chủ quán bưng đĩa thịt nướng ra đầu tiên, hương thơm của gia vị khiến cho Tiểu Chư vừa ngửi hơi thôi đã phải nuốt nước miếng.
Tiểu Chư nhanh nhảu lấy đũa gắp một miếng ăn trước. Miếng thịt nướng vừa béo vừa thơm thơm mùi khói và gia vị, chấm thêm một chút tương ớt làm cô sung sướиɠ vô cùng. Thịt không quá khô, miếng thịt vừa đưa vào miệng giống như một chất kϊƈɦ thích vị giác, làm cô muốn gắp thêm miếng thứ hai, miếng thứ ba...
Nhìn cách Tiểu Chư ăn, Hải Linh cũng thấy thèm.
Lúc này, bà chủ quán mang ra những món còn lại... Tiểu Chư nhanh chóng cầm lấy chai rượu rồi từ từ rót vào cái cốc nhỏ. Hương rượu cay nồng, khi uống vào rồi thì lại rất đã.
Tiểu Chư thấy Hải Linh cứ nhìn cô ăn mà không thèm động đũa, cô gắp một vài miếng vào bát của Hải Linh rồi nói.
" Cô ăn đi! Đừng nhìn tôi ăn như vậy. Cô vất vả bảo vệ một đứa như tôi vì vậy phải ăn nhiều vào mới có sức chứ! Bữa này tôi mời không cần phải lo!"
Hải Linh nghe Tiểu Chư nói vậy, bản thân cũng không muốn từ chối, cô cầm đũa lên và ăn một cách tự nhiên.
Miếng xoài non chua chua, giòn giòn được trộn cùng với muối ớt vừa cay vừa mặn, làm cho Hải Linh vô cùng thích thú.
Thấy Hải Linh ăn uống một cách ngon lành, Tiểu Chư cũng cảm thấy rất vui, hai má cũng đỏ ửng lên. Cô rót rượu vào cốc của Hải Linh rồi nói.
" Đừng chỉ ăn, phải uống nữa mới ngon!"
Hải Linh vừa cầm cốc rượu lên thì chợt nhớ. Tiểu Chư bị lấy thận đi cách đây khoảng hai ngày, bụng dạ chưa ổn định... Vậy mà lại uống rượu rồi ăn những món ăn cay nồng thì bụng nào chịu được.
Thấy Tiểu Chư đang chuẩn bị tu cả chai rượu, Hải Linh nhanh chóng giữ lại, cô lo lắng nói.
" Cô vừa mới mổ ở bụng, không nên uống rượu hay ăn đồ cay! Cô định giết chính mình sao?"
Tiểu Chư dường như đã chìm trong men rượu, cô không quan tâm lời Hải Linh nói, tay vẫn cầm chai rượu uống liên tục.
" Khi tôi còn là học sinh, giáo viên nói với tôi rằng rượu là một chất để giảm đau...Vậy mà tại sao tôi uống nhiều như vậy mà vẫn cứ thấy đau là sao nhỉ? Cô nói xem...Tại sao lại như vậy cơ chứ? Giáo viên lừa học sinh à?"
.
Hải Linh không biết phải nói gì với Tiểu Chư lúc này bởi người say thường hay như vậy, thường nhớ đến những chuyện đau buồn, càng uống lại càng buồn hơn...
Cô gọi bác chủ quán ra thanh toán rồi đỡ Tiểu Chư đi về.
Lúc về cô ghé ngang qua hiệu thuốc mua hai liều thuốc giải rượu, một cho cô, một cho Tiểu Chư. Cô còn mua thêm thuốc dạ dày cho Tiểu Chư nữa. Lúc mua còn bị vị dược sĩ bán thuốc nhắc nhở.
" Cô là bạn gái của cậu ta mà để cậu ta như vậy à? Đúng là tuổi trẻ mà! " ( Lưu ý: Vị bác sĩ không biết Tiểu Chư là nữ cải nam trang nên ông hiểu lầm. )
Trêи con đường vắng vẻ, Hải Linh và Tiểu Chư cùng nhau trở về. Cũng may men rượu khi nãy vẫn còn, nó làm cho cô và Tiểu Chư không bị lạnh trước những cơn gió lạnh buốt của mùa đông...
Thực ra, lúc đầu cô định gọi taxi để đưa Tiểu Chư về cho nhanh nhưng vì trời đã gần đêm, không gọi được taxi nên đành đi bộ.
Đường về nhà của Nam Cung Hàn vắng vẻ vô cùng, hai bên đường toàn cây là cây, càng nhìn càng thấy nguy hiểm.
Bỗng Hải Linh thấy từ phía xa có ánh đèn xe motor đang đi đến, không chỉ có một xe mà có đến hai, ba chiếc đi phía sau.
Trêи xe còn trở những cô gái làng chơi. Không cần đoán cũng biết chúng là bọn côn đồ.
Hải Linh định kéo Tiểu Chư lấp vào bên bụi cây nhưng không kịp, xe chúng đến quá nhanh, bao vây lấy cô và Tiểu Chư.
" Các người muốn làm cái gì?! " Hải Linh lạnh giọng nói lớn.