Quản gia Phong vừa nhấc máy, thấy Nam Cung Hàn hỏi vậy liền nhìn lên phòng của Tiểu Chư, ông nói:
" Tối hôm qua, sau khi ăn tối xong, Tiểu Chư luôn ở trêи phòng. Tôi không thấy cậu ra ngoài! "
" Ồ! Vậy à... Ông lên gọi cậu ta xuống đây nghe máy của tôi. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta."
Dường như, sau những lời mà Nhị Ca kể lại, nhất là chi tiết "chiếc đồng hồ" đã khiến cho Nam Cung Hàn nghi ngờ. Bởi vào ngày đầu tiên đi làm, hắn thấy Tiểu Chư đeo một loại đồng hồ thông minh cũng là hàng limited ( giới hạn ) mà loại đồng hồ này thường dùng để theo dõi, định vị vị trí còn có cả chức năng ghi âm và phát cảnh báo.
Lúc này, quản gia Phong cầm máy điện thoại, đi lên phòng Tiểu Chư, ông gọi mấy lần nhưng không thấy cậu ra vì vậy ông đành lấy chùm chìa khóa dự phòng ra để mở cửa. Vừa bước vào phòng thì ông thấy Tiểu Chư đang nằm chùm kín chăn.
Quản gia Phong gặng hỏi:
" Tiểu Chư! Cậu bị sao vậy? Tôi gọi bên ngoài mấy lần, không thấy cậu mở cửa nên mới đường đột dùng chìa khóa dự phòng để mở!"
" Dạ hôm qua trời lạnh quá nên cháu bị ốm ạ!"
Tiểu Chư cất giọng khàn và vô cùng yếu ớt.
" Mà bác gọi cháu có việc gì không ạ?"
Quản gia Phong nhìn giáng vẻ yếu ớt của Tiểu Chư liền nhớ đến người con đã qua đời của mình nên vô cùng thương xót. Ông nói:
" Thiếu gia có việc muốn nói với cậu! Ngài dặn tôi gọi cậu nghe máy!"
Tiểu Chư chậm trãi nói:
" Vậy ạ....Nhưng bác ơi, cháu rất mệt, bác có thể cầm điện thoại đến đây không ạ?"
" Được!" Quản gia Phong bước đến bên giường của Tiểu Chư rồi đưa điện thoại cho cô.
Tiểu Chư cầm điện thoại rồi gặng hỏi:
" Thiếu gia gọi tôi có chuyện gì ạ?"
" Giọng cậu sao vậy?" Nam Cung Hàn thấy giọng của Tiểu Chư là lạ nên hỏi lại.
Tiểu Chư vừa nói vừa thở, giọng nói phát ra với âm lượng rất bé.
" À tại hôm qua tôi quên đóng cửa sổ, đêm lạnh, gió lùa vào phòng nên bây giờ bị ốm ạ!"
Nam Cung Hàn cũng không hiểu tại sao nhưng tự nhiên hắn lại thấy lo cho Tiểu Chư, hắn dặn cô:
" Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt vào!"
Tiểu Chư đáp:
" Vâng! Cảm ơn thiếu gia đã quan tâm ạ!"
Cuộc gọi kết thúc, Tiểu Chư xoáy người đưa điện thoại cho quản gia Phong, tay cô luôn giữ chặt lấy cái chăn.
Khi Tiểu Chư vừa xoay người đưa điện thoại cho mình, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cậu, quản gia Phong không khỏi xót thương, ông nói:
" Cậu có muốn ăn cháo không? Tôi dặn đầu bếp nấu cho cậu!"
Tiểu Chư mỉm cười rồi nói:
" Hiện tại cháu không muốn ăn, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi ạ!"
Nghe Tiểu Chư nói vậy, quản gia Phong cũng không muốn làm phiền cậu nghỉ ngơi nên rời khỏi phòng ngay sau đó.
Bây giờ, Tiểu Chư mới thở phào nhẹ nhõm, cô ôm chặt bụng vì cơn đau. Cô nói:
" Chị có thể đi ra được rồi đấy! Ông ấy ra khỏi phòng rồi! "
Người chị mà Tiểu Chư đang nói đến chính là Hải Linh.
Khoảng hạ tiếng trước
Khi Thỏ ngốc kawaii đang chăm sóc cho Tiểu Chư, anh nhìn qua cửa sổ ( bằng kính ) thì thấy Hải Linh đang chạy vội về. Anh chạy ra mở cửa rồi hỏi:
" Tại sao cậu lại quay trở lại?"
Hải Linh vội vàng nói:
" Vừa rồi tớ thấy có một vài người đàn ông lạ mặt ở chỗ mà chúng ta phát hiện ra Lưu Linh tối qua, hình như chúng quay lại để tìm Lưu Linh hay sao ấy?"
Nghe Hải Linh nói vậy, anh Thỏ dường như đã lường trước được mọi chuyện. Khoảng thời gian trước, khi Hải Linh đang điều trị cho Lưu Linh ở trong phòng, anh đã sâu chuỗi lại mọi sự việc, cùng thêm với tư duy của bản thân, anh nói:
" Đó chắc là người của Nam Cung Doanh. Chúng bị Nhị Ca của Nam Cung Hàn lừa, thận mà chúng lấy được là thận của Lưu Linh , không phải thận của Nam Cung Hàn từ đó hại Nam Cung Lâm không có thận thay...Bây giờ bọn chúng quay lại chắc chắn là muốn tìm người! Chắc chắn là không có ý đồ tốt đẹp gì!"
" Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Hải Linh lo lắng nói.
Anh Thỏ vừa nói vừa sắp xếp những vật dụng cần thiết vào trong balo cho Lưu Linh.
" Bây giờ cậu đưa Lưu Linh về biệt thự của Nam Cung Hàn, ở đó Lưu Linh tên là Tiểu Chư, phòng của cô ấy ở cuối tầng hai, ở phía sau biệt thự, cánh cửa sổ có dán hình con gấu mật là phòng của cô ấy. Mình có dự cảm hắn sẽ tìm đến cô ấy nên...."
Thỏ ngốc kawaii đang nói đến đây thì Hải Linh chặn lời, cô nói:
" Vậy còn cậu thì sao? Đừng nói cậu định làm mồi nhử đánh lạc hướng chúng đấy?!"
Thỏ ngốc kawaii vui vẻ đáp:
"Mình sẽ thu dọn những thứ này. Có thể chúng sẽ đến căn nhà này để kiểm tra! Nếu cô ấy có hỏi ai đã cứu cô ấy thì cậu nói là cậu đi phượt nên bắt gặp và giúp cô ấy. Đừng nói tên mình ra làm gì cả!
Bây giờ cậu đưa cô ấy đi trước đi! Không phải lo cho mình đâu!"
Hải Linh không chắc chắn trước lời đó của cậu bạn thân, cô hỏi lại:
"Thật không đấy!?"
" Thật!.... Thôi cậu mau đưa cô ấy đi đi. Nhớ là đừng di chuyển quá mạnh không là cô ấy sẽ đau lắm đó!"
" Cậu nhớ bảo trọng đấy!" Hải Linh dặn dò, cô nói.
Anh Thỏ đáp:
" Yên tâm! Mình và cậu đều là học trò xuất sắc của thầy mà!"
Hải Linh đỡ Lưu Linh ra đến cửa thì đột nhiên dừng lại, cô quay lưng lại nhìn anh rồi nói:
" Này! Thỏ ngốc!"
" Lại gì nữa vậy bà cô lắm lời của tôi ơi!" Anh Thỏ quay lại đáp.
" Mình chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi!" Hải Linh nghiêm túc nói.
" Lưu Linh quan trọng với cậu như thế nào? "
" ....quan trọng hơn cả bản thân mình... " Giọng anh khi nói điều này vừa hạnh phúc nhưng vừa cảm thấy buồn.