Mặc dù đã lui ra mà dường như mấy tên vệ sĩ này vẫn còn cảnh giác với Bạch Tiểu Minh cô a, xem ra phải làm gì đó để mấy tên đó không để ý đến cô như vậy nhiệm vụ sẽ được suông sẻ hơn. Vì vậy cô càng ra sức tạo một khuôn mặt vô cùng ngây ngô
" Thưa quý khách, tôi...tôi để thức ăn ở đây nha "
" Nào em làm gì gấp thế, anh đã bảo ở lại nói chuyện với anh tí cơ mà " Gã vừa nhìn cô vừa nói
" A nói chuyện gì? " Bạch Tiểu Minh giả bộ hỏi
" Ha ha em rất dễ thương đó, anh thích em rồi nha" Gã Lâm tổng dùng ánh mắt dâm tà mà nhìn cô khiến cô hận không thể ngay lập tức mà đánh chết gã.
Những tên vệ sĩ xung quanh thì gương mặt vẫn lạnh như băng a, có lẽ đã nhìn quen rồi cũng nên. Nhưng bây giờ cũng đã giờ tên đối tác của gã sắp tới rồi, cô cần phải nhanh hơn.
Bạch Tiểu Minh không hề để ý, lúc bấy giờ bên ngoài cánh cửa phòng có một bóng đen nhìn về phía cô, trong ánh mắt của người đấy tràn đầy lửa giận, bất đắc dĩ thậm chí là lo sợ. Người nọ luôn quan sát tất cả mọi hoạt động của cô dù chỉ nhỏ nhất, rất hiển nhiên đã nhìn ra cô đang muốn ám sát tên béo kia. Bóng đen không rời mắt khỏi cô rồi nói với một người khác phía sau
" Nói cho hắn biết hủy buổi gặp mặt hôm nay"
" A vâng, tôi biết rồi "
Sau khi dặn dò xong bóng đen đó liền biến mất khỏi hành lang nơi cửa phòng của gã Lâm tổng.
Quay trở lại với Bạch Tiểu Minh, hiện giờ cô đang đứng kế bên cùng trò chuyện với gã, cô phải thừa nhận đây là cái nhiệm vụ mà cô ghét nhất a. Bạch Tiểu Minh vừa nói chuyện vừa quan sát xung quanh, cô thấy mấy tên vệ sĩ cũng đã quay mặt chỗ khác không nhìn cô nữa, phải công nhận khả năng diễn xuất của cô ngày càng tiến bộ nha, diễn nãy giờ cũng khiến mấy tên đó không chú ý, nhưng cái tên đang núp ở đằng sau tấm rèm kia thì vẫn gắt gao nhìn cô. Hừ cứ nhìn đi, ở chỗ xa như vậy có khi cô giết xong tên béo này gã mới chạy tới a.
Khi cô chuẩn bị hành động thì gã nhận được điện thoại, cô thấy khi bắt máy gã nhìn rất vui a, lại tình nhân gọi nữa à
" Alo, ồ Lý thư ký à, không biết cậu gọi tôi có chuyện gì không? "
[ Xin chào Lâm tổng, tổng giám đốc chúng tôi hôm nay có việc bận nên không thể gặp mặt ngài được, thành thật xin lỗi vì đã khiến ngài vất vả rồi ]
" Sao, tại sao có việc như vậy chứ? Cậu ấy rốt cuộc có việc gì mà không gặp tôi được chứ? " Gã gần như hét vào điện thoại
[ Thành thật xin lỗi nhưng thật sự tổng giám đốc đang rất bận ]
" Này này... "
" Tút tút tút.... "
" Thật tức chết ta rồi " Gã gầm lên giận dữ
" Ai nhô, có chuyện gì làm anh tức giận như vậy chứ, thật làm em đau lòng a " Ả tình nhân ỏng ẹo mà an ủi gã
" Hừ không có gì " Gã gầm gừ
" A ưm, xin xin lỗi, quý khách có cần em em rót rượu cho ngài khô...không? " Bạch Tiểu Minh mặc dù không biết gã tức chuyện gì nhưng nhân cơ hội này nếu cô lên tiếng an ủi có khi tiếp cận với gã nhanh hơn, vì vậy cô biến thành bộ dạng khi thấy gã tức giận mà bị dọa cho sắp khóc
" A được rồi, bây giờ tâm trạng anh không tốt lắm em lại phục vụ anh đi nào! " Gã xém quên mất cô bé phục vụ xinh đẹp này rồi a, thôi kệ không gặp được thì thôi, như vậy gã có thêm thời gian với người đẹp rồi
" Vâng " Cô rụt rè trả lời rồi bước lại gần gã, vừa bước tới cô vừa quan sát mấy tên vệ sĩ xung quanh, dường như bọn họ không để ý tới cô nữa thì ngay lập tức cô rút ngay một quả bom từ trong tất của mình quăng tới vào chỗ ngồi của gã.
Mấy tên vệ sĩ thấy vậy lập tức muốn chạy lại bắt cô, Bạch Tiểu Minh nhanh chóng bắn ra một sợi dây cường lực lên trên trần nhà rồi bám vào đèn trần, từ đó nhảy ra ngoài phòng liền nhanh chóng đóng cửa lại. Khoảng s sau
" Bùm"
Quả bom phát nổ, sau đó cô mở cửa ra nhìn. Mấy tên vệ sĩ dù gì cũng là sát thủ hạng A nên đều tránh khỏi phạm vi bom nổ mặc dù trong tên kể cả tên đang ẩn nấp thì vẫn chết tên, còn về gã Lâm tổng kia thật không ngờ vì sống sót gã dùng chính ả tình nhân làm bia đỡ. Bây giờ ả tình nhân máu thịt be bét, mà gã cùng lắm chỉ bỏng vài chỗ mà thôi. Thấy như vậy rồi mà gã chưa chết, Bạch Tiểu Minh lập tức lăn vào trong căn phòng, rút súng bắn chuẩn sát ngay đầu gã, khiến gã không kịp trở tay mà trợn trắng mắt chết đi. Mấy tên vệ sĩ thấy vậy rất tức giận nên nhanh chóng lấy súng ra bắn về phía cô, cô ngay lập tức nhảy ra khỏi chỗ đó, sau khi tránh được cô lại đưa nòng súng về phía những tên sát thủ, bây giờ tên đang ẩn nấp cũng đã lộ diện
" Bằng "
" Bằng "
Sau phát súng lập tức tên sát thủ phải đi báo danh với Diêm Vương. Không dừng ở đây cô nhanh chóng chạy về phía tên còn lại nhảy lên không trung đá một cú đá xoay vào họ, hai tên sát thủ nhanh chóng đỡ đòn đá của cô. Ngay lúc đó cô lại lấy ra thêm một khẩu súng nữa đưa về hướng đầu họ
" Bằng "
" Bằng "
---oo Tuyến phân cách oo---
giờ phút tại nhà hàng Thiên Lưu
" Oa cuối cùng cũng xong, chẳng có tí kịch tính gì cả " Bạch Tiểu Minh thở dài mà nói, sau đó cô nhìn vào đồng hồ
" A đã muộn vậy rồi sao, không biết anh ấy về chưa ta, không được mình phải về nhanh thôi "
Bạch Tiểu Minh gấp gáp bắt xe mà ra về, sau khi cô vừa ra khỏi đó thì bóng đen đó lại lần nữa xuất hiện nhìn theo hướng cô vừa đi, ánh mắt âm trầm không cảm xúc, người phía sau bóng đen đó tiến lên hỏi
" Tổng giám đốc bây giờ về được chưa? "
" Ừ, cậu đi lấy xe đi " Bóng đen đạm mạc trả lời
" Vâng " Người nọ cung kính rời đi
Sau khi về đến biệt thự, Bạch Tiểu Minh ngay lập tức chạy vào gặp Lâm quản gia
" Lâm quản gia, Phong về chưa? "
" Thưa phu nhân, ông chủ vẫn chưa về " Lâm quản gia trả lời
" A vậy được rồi " Cô thở phào nhẹ nhõm
" Không biết phu nhân có cần gì hay không? "
" Không có gì, tôi lên phòng trước đây"
" Thưa phu nhân bữa tối không biết... "
" A hả, ông cứ dọn ra đi có gì Phong về tôi với anh ấy cùng ăn " Mặc dù nói vậy nhưng cô không biết anh có ăn cùng đối tác chưa, nếu ăn rồi thì cô đành ăn một mình mà nếu chưa thì hai người cùng ăn a.
" Vâng thưa phu nhân " Lâm quản gia cung kình trả lời
Nói chuyện với Lâm quản gia xong Bạch Tiểu Minh lên phòng tắm rửa, hôm nay hoàn thành nhiệm vụ tuy không dính máu nhưng ngửi thấy múi máu là cô chịu không được rồi, vì vậy Bạch Tiểu Minh lập tức đi tắm.
Khoảng phút sau, cô đi ra ngoài với chiếc áo sơ mi nam của anh, không biết sao khi ngửi thấy mùi hương nam tính của anh cô cảm thấy thật ấm áp và an toàn, Bạch Tiểu Minh thấy cô đang dần thích mặc đồ của anh a. Nếu Hàn Thiên Phong mà nghe được tiếng lòng của cô chắc chắn sẽ vui sướng tận trời xanh rồi, đáng tiếc là anh không nghe được.
Bình thường sau khi xong nhiệm vụ thì Bạch Tiểu Minh sẽ gặp trực tiếp cha nuôi để báo cáo, nhưng giờ không biết khi nào anh về nên cô không dám liều chỉ còn cách gọi điện thoại cho cha nuôi thôi
" Alo cha nuôi hả? "
" Có chuyện gì sao con gái, gặp khó khăn trong nhiệm vụ à, nếu không được thì cứ nói ta giúp con hủy nhiệm vụ? " Cha nuôi cô - Bạch Hào vậy mà nghi ngờ năng lực của cô a, trong tổ chức chỉ có cha nuôi hiểu khả năng cô nhất vậy mà... thật làm cô uất ức mà
" Con không có thất bại, con chỉ gọi cho cha báo nhiệm vụ thành công thôi" Bạch Tiểu Minh hậm hực nói
" Nhiệm vụ thành công? " Bạch Hào giật mình nói
" Đúng vậy "
" Ta đã nói con sao? Sau khi hắn gặp khách hàng xong mới ám sát mà, như vậy con sẽ an toàn hơn, sao lúc nào con cũng không nghe ta vậy con gái " Bạch Hào bất đắc dĩ nói
" Nhưng con đã ám sát thành công a, với lại tại sao phải đợi hắn chứ?! " Cô khó hiểu nói
" Con...aizzz...được rồi, con có biết bạch đạo với hắc đạo là ai đứng đầu hay không? "
" Sao cha lại hỏi chuyện này? " Cô thắc mắc
" Con cứ trả lời đi "
Chẳng lẽ cha nuôi biết mình với Phong đang ở chung sao? Nhưng mà làm sao cha nuôi biết được chứ. Bạch Tiểu Minh lo lắng vô cùng nhưng vẫn trả lời
" A ừm, bạch đạo thì có Hàn tổng Hàn Thiên Phong mà hắc đạo thì có bang chủ Thiên Ưng bang Hạ Tử Diệp " Nhắc đến anh không biết làm sao trong cô có cảm giác rất tự hào, đây là người đàn ông của cô a.
" Vậy con biết khách hàng của Lâm tổng là ai không? " Bạch Hào trầm giọng hỏi cô
" Con không biết a, cha đâu có nói "
" Khách hàng mà Lâm tổng gặp là một trong hai người đứng đầu đấy, là Hàn tổng Hàn Thiên Phong, nếu cậu ta biết con ám sát khách hàng của cậu ấy, ta không biết hắn sẽ làm gì con đâu? " Ông thở dài nói
" A " Bạch Tiểu Minh giật mình, vậy ra không phải cha nuôi biết cô ở chung với Phong a, nhưng mà... Trời ơi, Phong là khách hàng của tên đó á. Vậy không biết anh có biết cô ở đó làm nhiệm vụ không đây, nếu anh biết thì cô phải làm sao? A cái tên béo đáng ghét làm cô kinh tởm không nói bây giờ chết rồi vẫn còn hại cô a.
Thấy cô la lên xong im lặng, Bạch Hào cho rằng cô đang sợ hãi nên lên giọng an ủi
" Thôi con gái không sao đâu, cậu ta dù gì cũng là người bạch đạo, nếu hắn mà làm gì con ta sẽ đứng ra bảo vệ con " Ông nói với giọng chắc nịch
" Vâng, con...cảm ơn cha nuôi " Xong rồi, bây giờ cha nuôi có nói cũng như vậy thôi, chỉ hy vọng anh không biết là cô, nếu không cho dù là cha nuôi cũng chả bảo vệ được cô a...